Thăm dò sự sống 1
Nhiệt độ hạ xuống rất thấp
Ước chừng vào khoảng âm mười mấy độ.
Trình Loan Loan mặc rất nhiều y phục rồi mới ra cửa, vậy mà một trận gió thổi tới vẫn cảm thấy phát lạnh.
Lý chính bị chôn vùi, bạn già của lý chính cứ khóc mãi, nàng chỉ có thể đứng ra lo liệu việc này, các phụ nhân đều bị nàng ra lệnh cưỡng chế ở lại trong thôn, tránh cho họ không bị dọa sợ mà la hét, khiến cho tuyết lở lần thứ hai. Nam tử trên mười sáu tuổi trong thôn đều tập trung tới đây hỗ trợ.
Con đường này dài chừng năm mươi thước, cũng không biết cụ thể ba người bị chôn vùi ở chỗ nào cho nên cứ bắt đầu từ phía bên này đào tới.
Trình Loan Loan hạ giọng nói: “Bắt đầu đi.”
Vương Vĩnh Thành mang theo người của tuần tra đội tới, không nói hai lời bắt đầu đào tuyết.
Tuy rằng bọn họ có nhiều người, nhưng con đường này quá hẹp, chỉ có thể cho tối đa mười người đào tuyết cùng một lúc.
Khi nhóm đầu tiên mệt mỏi thì sẽ thay một nhóm khác vào tiếp tục.
Trình Loan Loan đứng ở bên cạnh, thường xuyên nhìn vào đồng hồ quả quýt được giấu ở trong tay. Đã qua năm phút mà chỉ mới đào được chưa tới mười mét.
Thời gian chính là tính mạng, thêm một phút giây nào thì tỷ lệ sống sót của ba người kia sẽ càng giảm đi nhiều lần.
Trình Loan Loan đi đến một chỗ không có người, từ thương thành mua một cái dụng cụ thăm dò sự sống. Ở hiện đại, rất nhiều ngành nghề cũng dùng đến dụng cụ này, đã sớm không phải là đồ vật gì mới lạ, giá cả mười mấy lượng bạc. Nàng đọc kỹ bản hướng dẫn một lần thì đã biết đại khái dụng cụ này sử dụng như thế nào.
Thứ này dài khoảng ba mươi phân, chiều rộng khoảng hai mươi phân, nàng trực tiếp giấu nó dưới áo choàng.
“Đại Sơn, Tam Ngưu, các con qua đây đỡ ta một chút.”
Trình Loan Loan cố gắng nhỏ tiếng hết mức, không dám kinh động đến một vùng núi rừng ở đây một lần nữa.
Triệu Đại Sơn cùng Triệu Tam Ngưu buông công cụ, chạy sang đỡ nàng. Nàng từ từ trèo lên đống tuyết, đôi tay che chở món đồ trong ngực, để hai nhi tử cùng nhau kéo nàng lên trên.
Triệu Đại Sơn cùng Triệu Tam Ngưu cũng không hỏi nàng muốn làm gì, hai người đem hết sức lực toàn thân che chở cho Trình Loan bước lên đống tuyết.
“Các con đứng quay lưng lại, che khuất tầm nhìn của những người ở bên dưới.”
Trình Loan Loan vừa nói xong thì hai người lập tức làm theo, xoay người, che kín mít Trình Loan Loan ở phía sau.
Nàng nhanh chóng đem trong đồ vật trong n.g.ự.c lấy ra, cầm máy dò tìm bắt đầu quét từ khe hở của đống tuyết rồi tiến dần vào bên trong.
Phạm vi thăm dò của thiết bị là trong khoảng bán kính và độ sâu hai mét, đống tuyết này nhìn qua thì độ dày khoảng tầm hai, ba mét, đặt máy thăm dò lên thì có thể biết được tình hình phía bên dưới.
Đống tuyết thứ nhất không có tín hiệu gì nên Trình Loan Loan kêu hai nhi tử đỡ mình tiếp tục đi lên trên.
Có lẽ là nàng may mắn, hoặc có lẽ là do ba người lý chính, Trình Chiêu, A Phúc chưa tới số, nàng mới vừa đặt máy thăm dò vào thì tiếng tích tích tích lập tức vang lên.
Triệu Đại Sơn cùng Triệu Tam Ngưu đột nhiên quay đầu lại.
Trình Loan Loan lập tức đem máy thăm dò hồng ngoại thu vào quầy lưu trữ trong không gian.
Nàng chậm rãi nói: “Ta nghe được tiếng kêu cứu của Chiêu nhi ở dưới này, các con mau xuống dưới kia gọi người tới đây đào tuyết.”
Âm thanh vừa rồi…là tiếng biểu ca kêu cứu sao?
Triệu Đại Sơn cùng Triệu Tam Ngưu đều lộ ra vẻ nghi ngờ, chỉ là bọn họ không phải kiểu người nhất quyết hỏi cho đến cùng nên không nghĩ nhiều, men theo dọc đống tuyết mà đi xuống.
Người ở phía dưới đã sớm đổ mồ hôi đầm đìa, gió tuyết thổi qua khiến cho y phục ướt đẫm như muốn biến thành băng. Nóng lạnh luân phiên khiến cho một ít người bắt đầu đánh hắt xì, chảy nước mũi, khó chịu muốn chết.
“Nương ta nghe được tiếng kêu cứu, là ở bên kia!”
Triệu Đại Sơn thở phì phò, hạ giọng nói, nhặt cuốc lên rồi đi tới đống tuyết bên đó.
Hơn một trăm đội viên của đội tuần tra ở phía sau cũng không rảnh rỗi, lập tức đuổi theo, mà những người không tham gia đội tuần tra vì để chứng tỏ mình dũng cảm lớn gan, cũng làm như không cần mạng mà chạy sang, mấy chục người tạo thành một vòng tròn bắt đầu đào tuyết, đào mệt thì lại đổi cho người khác. Chưa đến ba phút mà đã đào được một cái hố to.
Có một bàn tay từ trong đống tuyết vươn ra.
“Lão, lão tử thiếu chút nữa đã c.h.ế.t ở chỗ này!” Lý chính bới tuyết ra, ra sức ngoi lên trên, đầu vừa nhô lên thì đầu lưỡi của lão nhân gia ông đã bị đông cứng, nói năng lộn xộn: “Mau, kéo ta ra, Trình…Chiêu cùng A Phúc còn ở dưới đó.”