Di chứng trúng độc than đá 2
Địa cốt, chính là củ cải già được phơi khô trên đất, cũng có thể chữa trị trúng độc than đá.
Những thứ này đều là phương pháp cấp cứu nàng nhìn thấy trong sách y cổ đại. May mắn trước đó nàng đã đọc sách này, nếu không sợ là khó cứu được Trương Vô Lại và Trương bà nương. Cho dù cứu được thì não cũng dễ bị tổn thương, nói đơn giản là dễ trở nên ngu ngốc.
Người trúng độc than đá nghiêm trọng sẽ có một ít di chứng, ví dụ như tứ chi không phối hợp hoặc là đại não phản ứng chậm chạp.
Trình Loan Loan và Trịnh lang trung vừa nói chuyện vừa đi về phía Trương gia, một vài người thích xem náo nhiệt cũng theo cùng.
Động tác của Trương Đại Cương rất nhanh, chỉ chốc lát đã ép xong nước củ cải, rót thẳng vào miệng cho cha nương hắn, cố gắng rót hết cả ba chén.
“Ọe….”
“Ọe….”
Trương Vô Lại và Trương bà nương trở người bắt đầu nôn mửa.
Người trong thôn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Nôn ra được có nghĩa là không sao nữa rồi.”
“Vẫn là nương Đại Sơn lợi hại, còn biết nhiều hơn cả Trịnh lang trung nữa.”
“Không lợi hại sao có thể trở thành Tuệ nhũ nhân được, ngươi tưởng ai cũng có thể nhận được phong thưởng của Thánh Thượng sao?”
“….”
“Trương Vô Lại, Trương bà nương, đây là do hai người các ngươi tự làm tự chịu.” Lý chính đứng ở trong sân, lớn tiếng quát: “Vừa tìm được hai ba sọt than to từ trong phòng bếp của nhà ngươi, nói đi, các ngươi lấy nhiều than như vậy làm gì?”
Đôi con ngươi của Trương bà nương chậm chạp xoay tròn, giống như vốn không hiểu lời nói của lý chính là có ý gì.
Trương Vô Lại khó chịu nằm trong lòng của Trương Đại Cương rầm rì, sắc mặt vẫn trắng bệch: “Khó chịu quá, đầu choáng váng… choáng váng. Đại Cương, đỡ ta vào giường nằm….”
“Trương Vô Lại, ngươi đừng hòng giả vờ để lừa gạt ta.” Lý chính lạnh lùng mở miệng: “Ta đã nói rồi, than đá này thuộc về triều đình, nếu tự ý khai thác than tức là lấy trộm tài sản của triều đình, đây là tội lớn mất đầu như chơi. Còn có mọi người trong thôn nữa, mọi người nghe cho rõ đây, thứ này có độc, nếu tự mình đốt than rồi trúng độc c.h.ế.t thì là do các ngươi tự làm bậy, còn nếu không c.h.ế.t ta sẽ đến chỗ Huyện lệnh đại nhân cáo trạng, nếu ai gánh nổi hậu quả thì cứ việc đi mà trộm than.”
Lý chính vung tay áo, nổi giận đùng đùng rời đi.
Những người khác trong thôn đến xem náo nhiệt bị gom vào mắng chung, một đám đứng sững sờ tại chỗ, không biết nên phản ứng như thế nào.
Trình Loan Loan nhẹ nhàng nói: “Thật ra Lý chính thúc chỉ lo lắng mọi người trúng độc than thôi. Đừng thấy Trương Vô Lại và Trương bà nương đã tỉnh mà lầm, ngày mai các ngươi sẽ biết độc tính này ghê gớm như thế nào. Lý chính thúc chỉ muốn tốt cho mọi người thôi, nhất định phải nhớ kỹ, chuyện không nên làm thì ngàn vạn lần đừng làm. Có lẽ ông trời sẽ dùng cách khác để lấy lại những quà tặng đã ban cho chúng ta.”
Một đêm này cứ như vậy trôi qua, tuy có kinh sợ nhưng không nguy hiểm.
Ngày hôm sau, rốt cuộc người trong thôn đã biết trúng độc than đáng sợ bao nhiêu.
Quả thật là đôi phu phụ Trương gia đã tìm về được cái mạng nhưng phản ứng của Trương bà nương cực kỳ chậm chạp, cái mồm trước kia vốn răng nhọn mỏ sắc, châm ngòi gây sự khắp nơi thì nay ngay cả nói chuyện cũng không còn trôi chảy. Mà Trương Vô Lại thì tay chân lại không phối hợp, đi đường luôn luôn bị tế ngã, còn buồn cười hơn cả người què.
Có người Trương gia lấy thân thử độc, rốt cuộc không ai trong thôn Đại Hà dám trộm than nữa.
Mấy ngày kế tiếp đều bình an vô sự.
Tới ngày mồng sáu, tuyết lớn dần dần ngừng rơi, thậm chí đến ngày mồng bảy mặt trời còn ló dạng, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống đất, xua tan sương mù của cả mấy ngày qua.