Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Lúc trước nàng còn chưa cảm nhận được nhưng từ khi vị Hạ đại nhân này đến thôn Đại Hà, nàng đã biết rõ một đạo lý, ở cổ đại này, người có thân phận thấp kém thì cho dù bản thân có đạo lý thì cũng không có cách nào chống lại những người có thân phận cao hơn.
Thân phận Cửu phẩm Nhũ nhân của nàng nói ra thì tưởng như có thể hù người, nhưng cũng chỉ có thể ở thôn Đại Hà, ở trấn Bình An ra vẻ ta đây, một khi đụng phải ngươi có chút thân phận thì cái danh Cửu phẩm Nhũ nhân này của nàng không đáng để nhắc tới, vị Hạ đại nhân kia động một ngón tay là có thể ấn c.h.ế.t nàng.
Nàng tất nhiên có thể xin Thẩm huyện lệnh xin giúp đỡ, nhưng đừng nói là Thẩm huyện lệnh đang không có mặt ở trấn Bình An, cho dù có ở đây thì cũng không dám đối nghịch với Hạ đại nhân.
Biện pháp nhanh nhất là đánh động tới quan Tứ phẩm Tri phủ đại nhân.
Nhưng Tri phủ đại nhân không có khả năng không biết lai lịch của Hạ gia, làm sao có thể vì thôn dân của thôn Đại Hà mà ngang nhiên coi Hạ đại nhân là kẻ thù?
Mọi việc đều lấy lợi ích làm đầu, cho Tri phủ đại nhân một cái “lợi”, như vậy, Tri phủ đại nhân chắc chắn sẽ nguyện ý thử một lần.
“Loan Loan tỷ, ánh mắt này của ngươi có chứa sát khí.” Lục Ánh Tuyết chống cằm, tò mò hỏi, “Ngươi có phải lại có chủ ý gì hay không?”
Trình Loan Loan mở miệng hỏi lại: “Hai ngày nay ngươi nhìn thấy tình cảnh trong thôn như thế nào?”
Lục Ánh Tuyết thở dài: “Nhân tâm hoảng loạn, mọi người hoảng sợ.”
Bởi vì lý chính cùng Trình Loan Loan đều ngã xuống, người trong thôn giống như mất đi người tâm phúc, trên mặt mỗi người đều là sự thấp thỏm lo âu.
Những người bị chiếm nhà hiện tại đều ở tạm trong những túp lều tranh, thôn Đại Hà trước kia rộng rãi chỉnh tề, hiện tại xuất hiện nhiều túp lều tranh khiến mọi thứ trong có vẻ vừa dơ vừa loạn,
Hạ gia mang quan sai đến trong thôn qua lại tuần tra, bên hông mang đao nhìn rất oai phong, mà đội tuần tra trong thôn đã ẩn nấp, không thấy tung tích.
Phường xà phòng bên này tuy không có ngừng công việc nhưng không còn nhiệt tình như xưa, bầu không khí nặng nề thống khổ bao trùm cả thôn Đại Hà.
“Ta đã hỏi qua Tiểu Chính, huyện lệnh đại nhân ở Hồ Châu xử lý việc gấp, đại khái khoảng ba ngày nữa là trở về.” Trình Loan Loan mở miệng nói: “Lại chờ ba ngày, mọi việc đều sẽ trời quang mây tạnh.”
Đang nói thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của quan sai.
Lục Ánh Tuyết sắc mặt lạnh xuống: “Những tên này thật là quá kiêu ngạo, ngươi đã bệnh đến mức không dậy nổi, bọn họ còn tới tìm phiền toái!”
Trong sân nhà có hai tên quan sai như hung thần ác sát đang đứng: “Nghe nói trong nhà Tuệ Nhũ nhân có nuôi hai con sói?”
Triệu Đại Sơn đứng ở trong sân, cúi đầu trả lời nói: “Quan sai đại ca có thể là nghe lầm, nhà của chúng ta không có nuôi sói.”
“Hừ, bớt ở chỗ này lừa gạt đi!” Đám quan sai hừ một tiếng: “Nói thật cho các ngươi biết, Hạ đại nhân đã nhìn trúng hai con sói nhà các ngươi, muốn nếm thử hương vị của sói hoang, tối hôm nay nhất định phải hầm một bát canh thịt sói qua đây, nếu không… Hừ, đừng trách chúng ta không khách khí.”
Nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Triệu Đại Sơn hận không thể đuổi theo, bắt hai tên quan sai này lại đánh cho một trận.
Ánh mắt Trình Loan Loan lạnh xuống.
Nàng dường như không thể chịu đựng thêm ba ngày nữa, hiện tại muốn khiến cho Hạ đại nhân kia và đám thuộc hạ của hắn cút khỏi thôn Đại Hà ngay lập tức.
Chờ đến khi bên ngoài không có động tĩnh, nàng lúc này mới mở miệng nói: “Tuệ Nương, dùng thịt heo thay thế làm canh thịt đưa qua đi.”
Ngô Tuệ Nương mặt đầy khó chịu, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng ạ.”
“Nhị Cẩu.” Trình Loan Loan gọi lão nhị vào: “Gọi Trịnh lang trung tới một chuyến, nói ta vừa hộc m.á.u ngất đi.”

Advertisement
';
Advertisement