Thẩm huyện lệnh mở miệng hỏi thăm: “Lệnh lang năm nay mười tuổi, có thể đưa đi thi huyện không?”
Ngu phu tử khoát tay: “Hắn nhận biết được vài chữ, đọc vài quyển sách thì thôi, ta không có ý định để hắn đi vào con đường làm quan.”
Con đường này, trải đầy bụi gai, quá khó đi, hắn đi không thông, con của hắn tất nhiên cũng đi không thông, cần gì chịu cái khổ này.
“Cha, con muốn đi thi huyện.” Ngu Chiêm mười tuổi đi tới, hắn là một tiểu thiếu niên thanh tú, cao cỡ Tứ Đản, hắn một mặt kiên định, trong con ngươi cũng lộ ra vẻ kiên nghị, “Khi con hai tuổi, cha đã dạy con đọc sách nhận thức chữ, đọc sách đã nhiều năm như vậy, dù sao cũng nên để cho con ra sân thử một lần, nếu như không được, về sau con sẽ từ bỏ suy nghĩ này.”
Lục Ánh Tuyết gật đầu: “Lão Ngu, ngươi không được không có nghĩa là hài tử không được, chúng ta phải tin tưởng Tiểu Chiêm.”
Triệu Tứ Đản không biết tới từ lúc nào, nháy mắt nói: “Cháu và Ngu huynh đã đối chiếu học vấn của nhau rồi, Ngu huynh lợi hại hơn cháu nhiều, lần này nhất định có thể thi đậu đồng sinh, nói không chừng, còn có thể một lần thi đậu tú tài đó.”
Thi đồng sinh bao gồm ba loại, thi huyện, thi phủ và thi viện, hai cái trước thông qua sẽ trở thành đồng sinh, thi viện thi qua gọi là tú tài, một số người may mắn, lại có học vấn ưu tú, năm đó vừa vặn gặp thi viện liền có thể một lần thi trở thành tú tài, đối với người đọc sách ở cổ đại mà nói, là vinh quang rất lớn.
“Ngươi…” Ngu phu tử nhìn nhi tử của mình, thở dài một hơi, “Vạn sự không thể cưỡng cầu, nếu một chuyện vốn nên thuận lợi lại luôn luôn không thành đã nói rõ không thích hợp với con, người ấy à, có đôi khi phải học được cách từ bỏ.”
Ngu Chiêm hất cằm lên: “Chưa từng thử qua nói gì từ bỏ, cha, cha đừng khuyên con, con đã báo danh từ lâu rồi, mấy ngày nữa cùng Cảnh Tư dự thi.”
Một đám người đang ở nhà chính thảo luận, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo.
Mấy ngày nay, Thẩm huyện lệnh ở thôn Đại Hà, trong thôn có thể nói là yên tĩnh trước nay chưa từng có.
Âm thanh huyên náo này quá lớn khiến trong lòng mọi người không khỏi lộp bộp một tiếng.
Lục Ánh Tuyết động tác cực nhanh nhấc rèm cỏ lau đi ra ngoài, sắc mặt lập tức liền trầm xuống: “Hạ đại nhân kia làm sao lại không bị sói hoang cắn c.h.ế.t đi, hắn vậy mà có thể ra cửa…”
Bên kia, Hạ Viêm ngồi trên kiệu, bốn gã quan sai khiêng hắn ta đi, trên mặt hắn ta quấn băng vải, trên cổ cũng quấn băng vải, một cánh tay đeo trên cổ, khuôn mặt bầm đen, không có huyết sắc, bệnh thành thế này lại còn muốn ra ngoài làm mấy chuyện thiêu thân.
Hắn chỉ vào dưới chân núi Sơn Đông cách đó không xa, đáy mắt tất cả đều là phẫn nộ: “Đốt hết… Đốt hết toàn bộ, bản quan muốn đem những con sói hoang cắn người kia c.h.ế.t sạch toàn bộ…”
Những con sói kia cũng dám cắn hắn, toàn thân trên dưới đều cắn bị thương, về sau hắn thậm chí không thể ‘nhân đạo’(1)… Vô cùng nhục nhã, thù lớn ngập trời, hắn nhất định phải lại gấp trăm lần nghìn lần!
(1)Ý chỉ quan hệ nam nữ.
Bên trên mười gã quan sai giơ bó đuốc, đi đến dưới chân núi Đại Đông, bó đuốc rơi trên mặt đất, đốt cháy cỏ khô trên đất, lửa lớn lập tức bốc lên.
“Không thể! Tuyệt đối không thể!” Lý chính bưng một cái bồn nước lớn tới, giội lên trên đám lửa, “Hạ đại nhân, núi Đại Đông này là đất lành của thôn Đại Hà, là ngọn núi để các thôn dân duy trì sinh kế, không thể đốt được, tuyệt đối không thể đốt, còn xin đại nhân thủ hạ lưu tình, thủ hạ lưu tình…”
Các thôn dân tất cả đều chạy đến cứu hỏa.
Thôn bọn họ dựa vào núi Đại Đông mà phát triển, đời đời kiếp kiếp lên núi kiếm ăn, nếu như núi bị đốt đi, thôn Đại Hà bọn họ cũng xem như không tồn tại nữa.
“Làm càn! Lớn mật!” Hạ Viêm tức giận đến phun ra một ngụm máu, “Khụ khụ khụ… Bắt lại, bắt bọn điêu dân này lại, khụ khụ!”
Ho kịch liệt khiến hắn ta không ngừng thổ huyết, mấy ngày nay hắn ta không có lúc nào tốt được, bởi vì thân thể càng ngày càng kém, cho nên nội tâm cũng càng ngày càng phẫn nộ, chỉ có đốt ngọn núi này đi mới có thể làm cho cơn giận của hắn nguôi ngoai.
“Hạ đại nhân!” Thẩm huyện lệnh bước nhanh đi tới, ngăn ở trước mặt lý chính, hắn mặc dù khiêm tốn nhưng mà trong giọng nói lại lộ ra cường thế không thể nghi ngờ, “Phóng hỏa đốt rừng, chất than vào núi, súc sinh, rắn chuột, sâu kiến trên núi, nhiều bệnh đoản mệnh, hoặc rắn c.h.ế.t hổ đều là sát sinh… Tội nghiệt ngập trời, tội lỗi chồng chất…”