Sau khi bàn giao sự tình xong, Tri phủ đại nhân mang theo đám người Hạ Viêm nối đuôi nhau rời khỏi thôn Đại Hà.
Thẩm huyện lệnh ở thôn Đại Hà đã nhiều ngày cũng nên đi, hắn dặn dò nhi tử vài câu, cùng lý chính nói chuyện riêng một chút nữa, lúc này mới lưu luyến không rời rời đi.
Ngô Tuệ Nương từ trong nhà lấy ra bốn lượng bạc, đưa cho hai vị tiểu ca đọc thánh chỉ mỗi người hai lượng, hai vị lính liên lạc sau khi tạ ơn liền lên ngựa rời đi.
Ngô đại nhân thì mang theo quan sai đến núi than xem tình hình bên đó.
Những người này vừa đi, thôn Đại Hà liền náo nhiệt hẳn lên.
Cả viện, tất cả đều là vật quý giá lộng lẫy được Kinh Thành ban thưởng, ánh mắt của mọi người đều không đủ dùng, vừa nhìn vừa tán thưởng.
“Một rương hoàng kim này quá lóa mắt, lão bà tử ta sống hơn sáu mươi năm đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều vàng như vậy.”
“Đâu chỉ có thế, ngươi nhìn cái rương này xem, tất cả đều là ngọc khí, đồ trang sức, vòng ngọc đã có mười cái, còn có khuyên tai trâm cài, đẹp mắt hơn đồ bán trong cửa hàng kim khí trong thành nhiều.”
“Nương Đại Sơn hiện tại thế là thất phẩm Nhũ nhân, cùng một phẩm cấp với Huyện lệnh đại nhân, đồ vật sử dụng đương nhiên phải tốt hơn rồi.”
“Vậy cái nhà gạch sống này ở cũng không xứng với thân phận của thất phẩm nhũ nhân nha, có phải nên xây thêm cái nhà mới nữa hay không?”
“…”
“Được rồi, đừng có nói hươu nói vượn nữa.” Triệu lão thái thái đi tới, đánh những bàn tay muốn sờ lại không dám sờ kia, “Đại Sơn Nhị Cẩu Tam Ngưu Tứ Đản, mau đưa những vật này vào trong phòng đi, cẩn thận mặt trời chiếu hỏng.”
Tất cả mọi thứ đều được chuyển vào trong phòng cất kỹ, con dấu nho nhỏ kia thì được Ngô Tuệ Nương cầm đưa đến trong phòng Trình Loan Loan.
Trên giường của nàng đặt một cái bàn nhỏ, trên mặt bàn vừa vặn trải một trang giấy, nàng thử con dấu lên trên giấy, bốn chữ “Tuệ Nhũ nhân ấn” in ở trên giấy một cách ngay ngắn, nhìn vẫn rất có khí thế.
Trình Loan Loan cất kỹ con dấu.
Mặc dù thất phẩm nhũ nhân cũng không thể coi là cái gì, nhưng nàng là từ cửu phẩm thăng lên, nam tử lập công thăng phẩm cấp liên tiếp không hiếm lạ, nhưng bản triều nữ tử có thể thăng phẩm cấp liên tiếp trên cơ bản không có.
Cái chức Tuệ Nhũ nhân này của nàng hẳn là cũng chỉ có thanh danh ở triều đình Kinh Thành mà thôi.
Lại thêm nàng hiện tại đã có con dấu, chẳng khác nào là có một tầng ô dù, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không có người như Hạ Viêm đến thôn Đại Hà kiếm chuyện nữa.
Mục đích của nàng đã đạt được rồi.
‘Bệnh’ của Trình Loan Loan cứ như vậy càng ngày càng tốt.
Sau khi Ngô đại nhân tiền nhiệm, chuyện thứ nhất chính là chiêu công lợp nhà, một là nhà làm việc ở núi than, hai là ký túc xá cho đám quan sai ở lại, đều là nhà ngói gạch xanh, từ trong thành vận chuyển tới mười mấy vạn gạch xanh và mảnh ngói chất ở trên đất trống, hơn trăm hán tử đồng thời khởi công.
Tiền công Ngô đại nhân đưa ra cao hơn phường xà phòng một chút, một ngày bốn mươi văn tiền, tới sớm về muộn, giữa trưa không nghỉ ngơi, hắn hi vọng mau chóng xây xong nhà ở, bằng không dù sao cũng phải ở nhà thôn dân rất không tiện.
Trong nhà Trình Loan Loan cũng bận rộn.
Mùa xuân vừa đến, việc nàng cần làm cũng rất nhiều.
Đầu tiên là ao sen, trước tiên phải ủ phân, tiếp đó phải móc toàn bộ sen dại trong ao trên núi ra rồi trồng xuống, vì che giấu tai mắt người khác, nàng còn phải tự mình lao động, thỉnh thoảng từ trong Thương Thành mua một chút ngó sen giống để trồng xuống dưới, ao sen rộng hai trăm mẫu đều phải trồng hết, phải bỏ ra một thời gian hơi lâu.
Cùng lúc đó, là trồng bông, đây là kế hoạch nàng đã hoạch định ra từ năm ngoái, trước kia là dự định để trống mười mẫu đất trồng bông, nhưng bây giờ, triều đình liên tiếp ban thưởng hai trăm mẫu ruộng tốt, có thể trực tiếp dùng để trồng bông, đầu năm trồng, trồng nhiều một chút, đây là loại cây công nghiệp tốt, có thể kiếm không ít tiền.
Nhưng mà trồng bông cũng không đơn giản, cần ươm giống trước, mà trước khi ươm giống phải tìm thợ rèn làm một cái máy tạo bát dinh dưỡng…