Ba ngày trước khai trương sẽ tổ chức hoạt động, bốn người khẳng định bận bịu tối mày tối mặt, đến lúc đó, nàng mang theo Đại Vượng tới giúp đỡ chút, trước tiên vượt qua ba ngày bận rộn nhất trước đã.
Thời gian khai trương đã định ở năm ngày sau.
Trình Loan Loan không ở huyện Bình An chờ đám hài tử thi xong, mà là đi về trước, nàng đối với kết quả cũng không phải là rất coi trọng, nặng ở tham dự, mặc kệ có thể thành công hay không, đây đều là kinh nghiệm quý báu trong cuộc đời của hài tử.
Mùa xuân thôn Đại Hà, vui vẻ phồn vinh, trên núi vạn vật sinh sôi nảy nở, đủ loại nguyên liệu nấu ăn mỹ vị đều mọc ra rồi, làm người ta chú ý nhất chính là măng mùa xuân.
Hôm trước trong đêm đổ một trận mưa nhỏ, hai ngày nay măng mùa xuân nhú lên nhiều vô số kể.
Lương thực trong nhà người dân mới của thôn Đại Hà cũng có chút không đủ, toàn bộ đều nhờ vào số măng này mà sống qua ngày.
Nhà Trình Loan Loan không sắp xếp được người đi lên núi tìm rau dại, thế là, nàng ở trước cửa nhà bày sạp hàng nhỏ ——
Một cân ngô đổi ba cân rau dại.
Thôn dân mới của thôn Đại Hà như phát điên, cả ngày không ngừng đưa rau dại tới nhà Trình Loan Loan.
Nhiều nhất là măng mùa xuân, còn có cây ngải, cùng một chút lá hương thung non vừa mới mọc ra… Sau khi thu đủ rồi, Trình Loan Loan liền dẹp sạp.
Buổi tối đồ ăn tương đối phong phú.
Măng mùa xuân rất non, làm thế nào cũng ngon, làm một đĩa măng mùa xuân hầm thịt.
Cây ngải mang theo một mùi thơm, hơi thở mùa xuân này khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, băm làm thành thịt viên.
Sau khi trụng lá hương thung non qua nước xong, đánh mấy quả trứng gà làm thành bánh lá hương thung non, xem như món chính.
Ngô Tuệ Nương làm trù nương, bữa cơm này chỉ chốc lát sau liền làm xong, đồ ăn đều hâm ở trong nồi chờ Triệu Tứ Đản khảo thí xong trở về mới bắt đầu ăn.
Trình Loan Loan đi đến hậu viện, nơi này tạo ra một khối ruộng dinh dưỡng, chuyên dùng để nuôi dưỡng cây giống bông vải, Triệu Đại Sơn đang làm chén dinh dưỡng, nén máy vào trong đất xốp, sau đó nhấc lên, dùng chân đạp một cái, một cái bát dinh dưỡng liền làm xong, bày ngay ngắn ở trong ruộng, phía trên mỗi bát dinh dưỡng có một cái lỗ nhỏ, bỏ hạt bông vải đã được xử lý xong vào là được.
Sau khi làm xong khối ruộng này, rải một lớp thổ nhưỡng mịn và tro than ở phía trên bát dinh dưỡng, lại phủ rơm lên, giữ ấm cho đất, dưới nhiều lớp bảo vệ, những hạt bông này sẽ từ từ nảy mầm lớn lên , chờ mọc ra hai đến ba lá mầm là có thể trồng xuống đất…
Trình Loan Loan ngồi xổm ở trong đất, trên tay đeo găng tay vải, phụ bày bát dinh dưỡng ra ruộng.
“Nương Đại Sơn, đang làm gì vậy?”
Lý chính không thấy được Trình Loan Loan ở trong nhà, trực tiếp đi đến hậu viện.
Sau đó liền thấy Trình Loan Loan cùng Triệu Đại Sơn không biết đang trồng cái gì, ông nhìn một lúc lâu cũng không hiểu được.
Lúc đầu, hắn đến hỏi chuyện thi huyện, lần đầu tiên trong nhà có người tham gia khoa cử, khó tránh khỏi khẩn trương, tìm Trình Loan Loan trò chuyện giảm căng thẳng một chút.
Nhưng mà vừa nhìn thấy đồ vật ly kỳ trong ruộng, lý chính liền quên chuyện thi huyện ở sau đầu, cũng ngồi xổm xuống ruộng.
“Đây là bạch điệp tử, chỉ có phương nam mới trồng, sau khi bạch điệp tử chín thì sẽ trắng như đám mây, rất mềm rất ấm áp, làm thành y phục và chăn mền có thể chống lạnh rất tốt.” Trình Loan Loan vừa làm việc vừa nói, “Đây là hạt giống ta nhờ khách thương từ phương nam mang tới, vừa vặn trong nhà không phải có thêm hai trăm mẫu đất sao, ta liền định trồng thử một chút.”
Lý chính nhíu mày: “Đồ của phương nam cũng có thể trồng ở chỗ chúng ta sao?”
“Không thử một chút làm sao biết được chứ?” Trình Loan Loan bày bát dinh dưỡng xong, sau đó xoay người bắt đầu thả hạt bông, “Nếu như thật sự trồng thành công, về sau cũng không cần khổ cực tích trữ tơ liễu hoa lau lông gà vịt nữa, dù sao hạt giống cũng có rồi, chỉ thử xem một chút mà thôi, nếu nhà lý chính thúc cũng có chỗ trồng, nửa tháng sau đi thẳng đến nhà ta lấy cây mầm là được rồi.”
Lý chính lập tức gật đầu: “Trồng, đương nhiên trồng rồi.”
Nương Đại Sơn miệng vàng lời ngọc, nói có thể trồng vậy thì nhất định có thể trồng.
Lý chính khom người phụ một tay, ông cũng không thể lấy không hạt giống của nhà nương Đại Sơn được, hoặc nhiều hoặc ít phải giúp một tay.
Đang lúc bận rộn thì ngoài cổng truyền đến tiếng bánh xe, Trình Loan Loan gỡ găng tay đứng lên: “Hẳn là đám Tứ Đản trở về rồi.”