Mọi người chuẩn bị kế hoạch xây chợ 2
“Đúng vậy.” Trình Loan Loan mỉm cười: “Kế hoạch của ta là lấy chỗ này làm trung tâm, phát triển thôn Đại Hà thành một khu chợ loại nhỏ, sau đó căn cứ vào độ phát triển của thị trường mà chậm rãi mở rộng ra xung quanh. Giai đoạn đầu sẽ xây hai dãy nhà, sau khi theo dõi hiệu quả sẽ tính toán tiếp.”
Hai dãy nhà, tổng cộng hai mươi gian hai tầng, gian ngoài làm cửa hàng, nếu toàn bộ đều dùng ngói xanh thì đại khái cần một nghìn lượng bạc.
Lý chính hơi xót ruột, tài sản chung trong thôn không dễ dàng gì mới tích lũy được một nghìn hai trăm lượng bạc, nếu xây chợ không phải sẽ tiêu hết sao?
“Trong thôn chi ra một nửa, số còn lại mọi người sẽ xoay sở.” Trình Loan Loan tiếp tục nói: “Chỉ cần là người góp tiền, có thể chia lợi nhuận cuối năm, lợi nhuận tới từ đâu? Thứ nhất là tiền cửa hàng tự kiếm được, thứ hai là tiền cho thuê. Trước mắt tuy rằng không có người thuê, nhưng ta tin tưởng, sau này tiền thuê nhất định chính là nguồn thu nhập chủ yếu. Cho nên mảnh đất này không thể bán, ra giá cao đến đâu cũng không thể bán.”
Nháy mắt Ngu phu tử đã nghĩ thông suốt điểm mấu chốt ở trong đó.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Trình Loan Loan có thêm vài phần tán thưởng. Nữ tử này thực sự là kỳ tài, khó trách vừa được tăng liền hai cấp.
“Ý của câu mọi người tự xoay sở chính là mọi người góp tiền đúng không?” Lục Ánh Tuyết sờ sờ tiền ở trong tay áo: “Đây là mười lượng bạc, ta góp trước.”
Thẩm Chính cũng nhanh chóng móc tiền từ trong túi ra, nửa năm qua hắn buôn bán thịt kho kiếm được một ít, một cân thịt kho kiếm được bốn văn tiền, cũng tích lũy được hơn mười lượng bạc. Hắn ném túi tiền ra: “Đây là mười tám lượng bạc, lý chính thúc đếm thử xem.”
Khổng tú nương vẫn luôn ngồi bên cạnh lắng nghe, không biết vì sao nàng đột nhiên cảm thấy rất có ý nghĩa, tập trung lực lượng của toàn bộ người trong thôn làm việc lớn, loại cảm giác này… thật sự làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Nàng đứng dậy lấy mười lượng bạc từ trong phòng ra, đặt ở trước mặt lý chính.
Trong lòng Trình Loan Loan tính toán một chút, giai đoạn đầu dự kiến cần một nghìn lượng bạc, trong thôn bỏ ra một nửa, còn lại năm trăm lượng bạc chỉ dựa vào toàn bộ người trong thôn cũng rất khó góp đủ. Đây là phương án nàng nói ra, vậy thì nàng góp phần nhiều đi. Nàng dứt khoát lấy ra tấm ngân phiếu một trăm lượng bạc, đặt lên bàn.
Mọi người gom góp một hồi, vẫn còn thiếu ba trăm sáu mươi hai lượng bạc.
Lý chính thoáng chốc có lòng tin, vuốt chòm râu cười ha hả: “Được, chủ ý này của nương Đại Sơn rất tốt, có tiền thì góp tiền, không có tiền thì góp sức. Thôn Đại Hà chúng ta là một tổng thể, sau này cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau chia lợi nhuận, mọi người cùng nhau trải qua những ngày tháng tốt đẹp.”
Sáng ngày hôm sau, lý chính liền triệu tập toàn bộ người trong thôn lại họp.
“Thôn Đại Hà chúng ta từ trước đến nay hòa thuận, làm bất cứ chuyện gì cũng đều đoàn kết một lòng, cho nên chúng ta mới trở thành thôn xóm được nhiều người biết đến nhất huyện Bình An hay thậm chí là Hồ Châu, ngay cả Thánh Thượng cũng nghe đến tiếng tăm của thôn Đại Hà chúng ta. Vì vậy chúng ta phải tiếp tục truyền bá tiếng tăm này của thôn Đại Hà rộng rãi hơn nữa.” Lý chính xúc động nói: “Thông qua bàn bạc chung của ta và nương Đại Sơn, dự định xây dựng một khu phố giống như huyện Bình An ở trong thôn, sau này nếu muốn mua bán thứ này thứ kia đều sẽ đến khu phố này. Ngày này, người của thôn Đại Hà chúng ta không cần ra khỏi nhà cũng có thể mua được hàng hóa của khắp các nơi trên cả nước. Nhưng có một vấn đề khó khăn.”
“Xây dựng khu phố này cần ít nhất một nghìn lượng bạc, trong thôn bằng lòng chi năm trăm lượng bạc trợ giúp xây dựng, còn lại năm trăm lượng bạc cần các nhà các hộ góp lại. Người có tiền thì góp tiền, người không có tiền thì góp sức, dựa theo mức tiền công ba mươi văn tiền một ngày mà quy ra tiền, cuối năm có thể chia lợi nhuận.”
“Ta thấy được sự nghi ngờ trong đáy mắt của mọi người. Có nghi ngờ, rất tốt, điều này chứng tỏ mọi người đang suy nghĩ, nếu đã bằng lòng dùng đầu óc để suy nghĩ chuyện này thì hãy cẩn thận suy nghĩ thử xem. Sau này khi núi than đá chính thức được khai thác, thôn chúng ta sẽ có bao nhiêu người lui tới, ăn mặc ngủ nghỉ của những người này có phải đều sẽ cần tiêu tiền hay không….”