Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Sinh ý khởi đầu tốt đẹp 2
Sau khi ăn sáng xong, mấy hài tử ai làm việc nấy.
Trình Loan Loan mặc một thân xiêm y gọn gàng, đi bên nhà cũ Triệu gia hỗ trợ. Từ trước đến nay đều là nhà cũ Triệu gia giúp nàng, rốt cục, cũng đến phiên nàng đến giúp đỡ.
Nguyên liệu nấu ăn là đêm qua đã chuẩn bị xong, thịt heo là sáng sớm hôm nay, Triệu Hữu Tài đi trong thành mua về, lúc này chuẩn bị cho vào chảo xào chín, sau đó múc vào một cái bồn gỗ sạch, dùng xe ba gác đẩy vào giữa thôn để bày bán.
Bên hông Văn thị đeo tạp dề, đang chuẩn bị xào món ăn đầu tiên, là món rau dại xào, món rẻ nhất.
Trình Loan Loan lấy mấy miếng thịt heo từ trên bàn ném vào trong chảo: “Tuy nói món ăn này rẻ nhất, nhưng cũng phải làm ngon hơn bình thường, như vậy mọi người mới cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra. Bỏ thêm mấy miếng thịt heo để rau có thêm mùi thịt, hương vị sẽ ngon hơn mấy lần, đừng có tiếc của, bỏ vốn nhỏ mới có thể kiếm được lợi nhuận lớn.”
Triệu lão thái thái gật đầu: “Tức phụ lão đại nói phải, cho dù là buôn bán chỉ một văn tiền, cũng không thể lơ là sơ suất.”
Tôn thị tuy rằng có chút thịt đau, nhưng cũng biết đại tẩu biết cách làm ăn, nếu đại tẩu đã đưa ra ý kiến, vậy các nàng cứ nghe theo là được.
Sau thịt bỏ thịt heo vào chảo rán ra dầu, mùi dầu xông thẳng vào mặt, một giỏ rau dại lớn đổ vào chảo sắt, xèo xèo, dần dần xào mềm ra. Một chảo rau dại xanh mướt, thoạt nhìn cực kỳ mê người.
Sau khi làm xong món rau dại là đến món đậu hũ luộc, đậu hũ giá rẻ, cắt thành từng khối nhỏ, đặt trong nước luộc chín, coi như là một món ăn.
Ngoài ra còn một món khác là giá đỗ, cũng là cho mỡ heo vào xào chín.
Món rau chính là ba món này, món mặn thì chuẩn bị hai món, một món là thịt heo kho mua từ Vương gia, một là măng xuân hầm thịt, hai món này, nhà cũ Triệu gia tốn rất nhiều chi phí.
Ngoài ra lại có thêm món chả trứng gà rau hẹ, cắt thành miếng vuông vuông nhỏ, một văn tiền có thể thêm một miếng chả trứng nữa.
Trừ những cái đó ra, ngày hôm nay còn có canh miễn phí, canh củ cải hầm xương ống. Một khúc xương ống cùng hai củ cải là đủ để nấu đầy một thùng canh thơm ngon.
Sau khi làm xong hết thảy, cũng đã đến giờ ăn trưa bình thường trong thôn.
Triệu Hữu Ngân đẩy xe ba gác đi tới chỗ tàng cây hòe lớn, bên kia đã sớm dựng lên bốn cái bàn, tất cả đồ ăn được bày ra trên bàn, còn chuẩn bị một ít chén không. Tuy nhiên nếu như muốn dùng chén nơi này cần thêm một văn tiền, vẫn chủ trương tự mình mang chén ở nhà tới.
“Ai chưa ăn cơm thì tới đây xem a.”
“Đi ngang qua đừng bỏ qua, chỉ cần một văn tiền, ăn no uống no a!”
Tôn thị ưỡn bụng bầu ở trong thôn hét vang.
Lúc này, các nam nhân đều đang làm việc, các nữ nhân vừa mới từ trong ruộng đi ra chuẩn bị trở về tùy tiện ăn một chút gì đó cho qua bữa, từ trong ruộng về nhà, vừa vặn đi qua cây hòe lớn giữa thôn.
Dưới tàng cây bày cháo gạo và cơm, còn có rất nhiều loại rau. Gió thổi tới, mang theo mùi thức ăn thơm lừng, những người đói bụng nước bọt đều ứa ra.
“A, Triệu bà bà, đây là bán cơm sao?”
“Ngửi mùi rất thơm, nhìn có vẻ ngon nữa, bán như thế nào vậy?”
Triệu lão thái thái cười tủm tỉm nói: “Cháo ngô một văn tiền một chén, cháo gạo hai văn tiền, phối hợp với một thìa rau dại, còn có canh xương uống miễn phí.”
Người trong thôn gần đây mỗi ngày đều là ăn cháo rau dại, bởi vì cái này rẻ nhất, cũng tiết kiệm nhất, trong nhà hài tử đều có thể nấu được, bởi vậy đối với cháo cũng không có quá nhiều hứng thú.
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào món thịt.
Món măng xuân hầm thịt này, nước dùng là màu đỏ đặc trưng, hương thơm nồng đậm, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
“A nãi, cháu đến rồi đây.”
Triệu Tứ Đản giống như một quả đạn pháo nhỏ xông tới, đem chén trong tay đặt trên bàn.
Hắn đưa tay chỉ vào thịt kho tàu: “Cháu muốn ăn cái này, còn phải thêm một miếng chả trứng nữa, a nãi nhanh lên, cháu đói quá.”
Triệu lão thái thái bật cười: “Yên tâm, không để cháu đói đâu.”
Lão nhân gia nàng cầm lấy chén, trước tiên múc hai phần ba chén cơm, sau đó dùng thìa gỗ múc đầy một muỗng măng xuân hầm thịt rưới lên cơm. Món ăn này tuy rằng măng nhiều thịt ít, nhưng nước sốt nhiều, nước sốt màu đỏ tươi rưới lên hạt gạo trắng, hạt gạo kia cũng trở nên mê người.
Triệu Tứ Đản từ trong tay áo lấy ra mười văn tiền, rầm rầm đặt ở trên bàn, sau đó nhận lấy chén, đứng ở bên cạnh liền ăn.
“Măng tươi ngon, thịt mềm lại còn bở nữa. Quá thơm ngon rồi, ô ô, tài nấu nướng của nhị thẩm thật tuyệt vời…”
Hắn vừa ăn, vừa phát ra tiếng tán thưởng, người vây xem bị chọc cho nước bọt chảy đầy.
Một chén cơm bị hắn ăn sạch trong nháy mắt, sau đó, Triệu lão thái thái nhận lấy chén, múc cho hắn một chén canh xương lớn.
“Hức…” Triệu Tứ Đản hưởng thụ híp mắt: “Canh xương cũng rất ngon…Hức…Cháu no quá rồi.”

Advertisement
';
Advertisement