Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Trình Loan Loan cũng không nhàn rỗi.
Nàng kéo tay Lục Ánh Tuyết đi dạo thành Hồ Châu, qua hai ngày nữa sẽ trở về, nàng phải mua chút lễ vật mang về, trong nhà còn một đống người đang chờ nữa.
Văn thị cùng Tôn thị đều là nữ nhân, mỗi người nàng mua một hộp son phấn. Làn da lão thái thái tương đối thô ráp, nàng mua một hộp kem dưỡng ẩm làm từ mỡ heo.
Triệu lão đầu tử thích làm nghề mộc, nàng mua một bộ công cụ mới nhất của thành Hồ Châu mang về.
Triệu Hữu Ngân và Triệu Hữu Tài là tiểu thúc, cũng là đại nam nhân, cũng không cần quá dụng tâm, một người mua một đôi giày là được.
Bốn nha đầu Xuân Hoa Hạ Hoa Thu Hoa Đông Hoa, sở thích khác nhau, tặng Xuân Hoa một con d.a.o phay sắc bén, Hạ Hoa là một bộ đồ thêu, Thu Hoa…hơi khó một chút, nha đầu này thật sự là không thấy đặc biệt hứng thú về phương diện nào hết, vậy thì tặng nàng một cây trâm cài tóc đi. Còn về phần Đông Hoa, mua đồ ăn sẽ làm cho nha đầu này vui vẻ, nhưng Trình Loan Loan đi chọn một vòng, nàng lựa chọn tặng một quyển sách công thức nấu ăn. Muốn ăn cái gì, tự mình nghiên cứu làm, không biết chữ không sao, chậm rãi học là được.
Đại Vượng và Nhị Vượng, một người tặng bàn tính, một người tặng văn phòng tứ bảo.
Về phần bốn nhi tử trong nhà mình…
Trình Loan Loan có chút đau đầu, trong khoảng thời gian này, trong nhà kiếm được không ít tiền, bọn nhỏ trên cơ bản cái gì cũng không thiếu, thật đúng là không có gì để tặng.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cửa hàng trước mặt, đột nhiên đôi mắt sáng lên.
“Loan Loan tỷ, không phải là ngươi muốn mua cửa hàng chứ?” Lục Ánh Tuyết nuốt một ngụm nước bọt: “Đây là con phố phồn hoa nhất thành Hồ Châu, một cái cửa hàng nho nhỏ như vậy, giá cả cũng gần đến ba ngàn lượng bạc rồi, nếu thuê, một tháng cũng phải hơn mười lượng bạc.”
Lập tức, lời nói nàng xoay chuyển: “Nhưng mà, Loan Loan tỷ, ngươi quả thật có thể mua cửa hàng. Mấy ngày nay ta nghe được rất nhiều người ở Hồ Châu nghị luận về Đại Hà Yến, còn nói thức ăn ở Đại Hà Yến huyện Bình An so với Túy Tiên Lâu còn mỹ vị hơn, còn có người muốn kết bạn đi huyện Bình An nếm thử, nếu ở Hồ Châu cũng mở một cửa hàng, việc buôn bán nhất định sẽ rất tốt.”
Trình Loan Loan lắc đầu: “Ta không mua cửa hàng.”
Khuếch trương Đại Hà Yến, đó là chuyện của Nhị Cẩu, nàng sẽ không xen vào.
Nàng muốn mua một ngôi nhà.
Cho dù đó là cổ đại hay hiện đại, đầu tư vào bất động sản đều có thể kiếm bộn không lỗ.
Ngoài ra, sau này Tứ Đản cũng sẽ đến Hồ Châu dự thi, nếu có chỗ ở, cũng không cần đi khách sạn nữa.
Cửa hàng trước mặt nàng, chính là nha hành ở Hồ Châu, chuyên tiến hành giao dịch nhà cửa.
Nàng cất bước đi vào.
Nhân viên làm việc bên trong cũng rất nhiều, khoảng chừng bảy tám người. Nàng đi vào, bảy tám người kia đều ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi lại lập tức cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
Lục Ánh Tuyết lạnh lùng mở miệng: “Người tới.”
Thành Hồ Châu chỉ có một nha hành chuyên giao dịch mua bán nhà cửa, những người này không lo không có mối làm ăn tới cửa, một đám cũng quá biết bày sắc mặt.
Lúc này, cuối cùng cũng có một nam tử trung niên lên tiếng, hắn nhìn kỹ Trình Loan Loan cùng Lục Ánh Tuyết. Trên người hai người này không phải mặc lăng la tơ lụa, vừa nhìn đã biết là dân chúng bình thường, dân chúng đến tìm nha hành, đó chính là để thuê nhà.
Thuê nhà không kiếm được bao nhiêu tiền, bọn họ là những người trung gian cũng không lấy được bao nhiêu tiền, cho nên mọi người mới lười biếng như vậy.
“Ta họ Ngô, gọi ta là lão Ngô là được.” Lão Ngô dối trá cười ha hả nói: “Hai vị là muốn mua nhà hay là thuê nhà, hoặc là bán nhà?”
Trình Loan Loan biết đây là ngành độc quyền, nhân viên mắt nhìn cao hơn một chút cũng bình thường, nàng cũng không thèm để ý, mở miệng nói: “Ta muốn mua nhà, gần phố chính một chút.”
Lão Ngô nhìn thoáng qua Trình Loan Loan: “Nhà ở gần phố chính giá cũng không rẻ lắm, chỉ một căn nhỏ thôi đã ít nhất gần một ngàn lượng bạc, vị tẩu tử này, ngươi xác định không?”
Trình Loan Loan gật đầu: “Nếu ngươi có căn nào thích hợp, bây giờ có thể dẫn ta đi xem một chút.”
“Vậy được.” Lão Ngô không tình nguyện cúi đầu, cầm một cái chìa khóa trong ngăn kéo: “Đi thôi, không xa, ở ngay phía trước.”

Advertisement
';
Advertisement