Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Lãnh viên ngoại vội vàng chắp tay chào đón: “Gặp qua Tri phủ phu nhân, phu nhân đến làm Lãnh gia chúng ta vẻ vang cho kẻ hèn này, còn xin Tri phủ phu nhân thượng tọa.”
Hắn nói xong, cho Trình Loan Loan một cái ánh mắt cảnh cáo, nếu như nàng dám gây chuyện ở trước mặt Tri phủ phu nhân, vậy cũng đừng trách Lãnh gia hắn ta không khách khí.
Tri phủ phu nhân cười mở miệng nói: “Ta là nghe nói Tuệ Nhũ nhân cũng ở đây, Nhũ nhân thất phẩm Thánh thượng thân phong, lòng mang bách tính, tạo phúc cho dân, lập vô số công đức, lại nghe nói nàng đang khó gặp, bởi vậy thừa dịp Lãnh gia tổ chức hỉ sự, ta liền da mặt dày đến đây. Không nhận được thiệp mời lại tùy tiện đến đây thật là quấy rầy, mong rằng Lãnh viên ngoại bỏ qua cho.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sợ hãi.
Tuệ Nhũ nhân!
Người ở đây không có ai không nghe nói qua ba chữ này.
Một nông phụ, được phong làm mệnh phụ triều đình đã rất làm cho người khác trố mắt mà nhìn, kết quả ngắn ngủi trong vòng nửa năm, từ cửu phẩm thăng đến thất phẩm, thăng liền hai cấp!
Đám người chỉ nghe nói qua tên tuổi của Tuệ Nhũ nhân, nhưng chưa từng thấy qua người thật.
Nghe ý tứ lời này của Tri phủ phu nhân, Tuệ Nhũ nhân hôm nay cũng tới tham gia Lãnh gia tiệc cưới ư?
Các tân khách nhìn khắp bốn phía muốn tìm bóng dáng của Tuệ Nhũ nhân.
Lãnh viên ngoại cùng Lãnh phu nhân lại sững sốt, bọn họ căn bản cũng không quen biết Tuệ Nhũ nhân gì hết, cũng không mời Tuệ Nhũ nhân đến đây.
“Thì ra Tuệ Nhũ nhân còn trẻ như vậy.”
Tri phủ phu nhân cười nhìn về phía Trình Loan Loan, trên mặt đều là thiện ý.
Trình Loan Loan đi về phía trước, hơi phúc thân: “Gặp qua Tri phủ phu nhân.”
“Ai nha, lễ này của ngươi ta không nhận nổi.” Tri phủ phu nhân vội vàng đỡ nàng lên, “Ngươi là mệnh phụ triều đình do Thánh thượng thân phong, mà ta chẳng phải là cái gì, phải là ta hành lễ với ngươi mới đúng.”
Một màn này, Lãnh viên ngoại Lãnh phu nhân đều nhìn thấy hết, làm cho hai người này phảng phất như bị sét đánh, đứng tại chỗ không thể động đậy.
Những tân khách xem náo nhiệt kia như ở trong mộng mới tỉnh.
“Thì ra vị này chính là Tuệ Nhũ nhân!”
“Chúng ta gặp qua Tuệ Nhũ nhân!”
“Còn xin Tuệ Nhũ nhân đừng so đo với chúng ta tội thất lễ!”
“…”
Hậu viện Lãnh phủ.
Đám nha hoàn bà tử động tác mau lẹ thay y phục tân nương cho Lãnh Như Sương, thay hỉ phục xong, đưa nàng đến tân phòng, đặt nàng nằm ngay ngắn ở trên giường lớn.
Mà trên giường lớn, còn có một người đang nằm, là Trình Chiêu đã bị đánh ngất xỉu.
Hai người đều mặc hỉ phục đỏ chót, nhắm hai mắt nằm dưới chăn uyên ương, tựa như một đôi bích nhân.
Bọn hạ nhân làm xong chuyện liền nhẹ chân nhẹ tay lui xuống.
Bọn họ vừa đi, Lãnh Như Sương liền mở mắt ra, nàng tựa hồ ngửi thấy mùi thơm, là mùi thơm không bình thường.
Nàng cấp tốc từ trên giường đứng dậy, trước tiên đi qua lư hương đã tắt, lúc này mới ghé vào bên giường thấp giọng nói: “Trình công tử, tỉnh, ngươi mau tỉnh lại!”
Mí mắt của Trình Chiêu không động lấy một cái.
Lãnh Như Sương quay người rót một chén nước, trực tiếp giội lên mặt Trình Chiêu.
“Khụ khụ khụ!”
Trình Chiêu rốt cục cũng tỉnh, ho kịch liệt, hắn ho xong, nhìn trái nhìn phải, khắp nơi đều là màu đỏ, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào.
“Tỉnh chưa?” Lãnh Như Sương hít sâu một hơi, “Thật xin lỗi, ta không nên thô lỗ như thế, nhưng thật sự không có thời gian. Ngươi bây giờ thay bộ y phục của gã sai vặt này ra, rời đi từ cửa sau, chỉ cần ngươi đi rồi, hôn sự này sẽ tự động không còn giá trị nữa.”
Trong chớp nhoáng ngắn ngủi này, Trình Chiêu đã hiểu tình cảnh bây giờ của mình.
Lãnh gia đây là ép hắn cùng Lãnh đại tiểu thư thành thân viên phòng, sau khi tất cả đều kết thúc, hắn không thừa nhận cũng phải thừa nhận.
Trước mắt biện pháp tốt nhất chính là nên rời đi trước, sau đó lại công khai làm sáng tỏ việc này…
Hắn từ trên giường đi xuống, chân vừa chạm đất, đầu liền choáng váng, cái gáy bị người gõ một cái đau dữ dội.
“Trình công tử, ngươi không sao chứ?” Lãnh Như Sương rót cho hắn một chén nước, “Uống miếng nước thấm giọng trước rồi nói.”
“Cảm ơn.”
Trình Chiêu ngửa đầu uống cạn nước trà, cả người đúng là dễ chịu một chút.
Hắn cầm quần áo, đi đến phía sau tấm bình phong, bắt đầu thay quần áo, chỉ chốc lát sau, hắn liền cởi xuống trang phục của tân lang mặc y phục của gã sai vặt đi ra.
Y phục của gã sai vặt này chính là kiểu áo ngắn vạt màu xám đậm bình thường, bên hông có dây buộc, là y phục bình thường không có gì lạ, mặc trên người Trình Chiêu bất ngờ lại lột tả khí chất ôn nhuận văn nhã của hắn hơn nữa.
Lãnh Như Sương lặng lẽ mở cửa ra, nói khẽ: “Từ nơi này ra ngoài, đi về phía phía đông nam…”
“Tiểu thư tỉnh rồi…” Nha hoàn canh cổng lộ vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức ngẩn ngơ, “Cô, cô gia làm sao mặc thành thế này…”

Advertisement
';
Advertisement