Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Hắn thật sự đã cố gắng hết sức 1
Người xem náo nhiệt tản đi hết thì Lãnh gia lập tức trở nên quạnh quẽ.
Phu thê Lãnh viên ngoại nản lòng, cúi đầu tiễn đoàn người của Tri phủ phu nhân ra cửa.
Cho dù là đang cúi đầu thì phu thê Lãnh viên ngoại cũng có thể cảm nhận dân chúng ở bên ngoài đang hướng về Lãnh gia mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trải qua chuyện này thì xem như thanh danh của Lãnh gia đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Thanh danh huỷ hoại thì chưa nói tới, mấu chốt là đã đắc tội Tuệ Nhũ nhân…Lãnh viên ngoại hận không thể cho mình hai cái tát, lúc trước tính kế sao lại không điều tra rõ thân phận của Trình Chiêu, sao lại làm việc lỗ mãng như vậy, vì cái gì…nhất thời sơ suất hận ngàn năm!
Trình Loan Loan cũng không nhìn tới vẻ mặt hối hận của Lãnh viên ngoại cùng Lãnh phu nhân, nàng nhìn về phía Tri phủ phu nhân nói: “Đã qua buổi trưa rồi, chắc là Tri phủ phu nhân còn chưa dùng cơm, không bằng ta làm chủ mời ngài sang Túy Tiên lâu bên kia…”
Tri phủ phu nhân xua xua tay: “Nhờ phúc của Tuệ Nhũ nhân mà lão gia nhà chúng ta đã được triều đình ban thưởng không ít, chỉ là nghĩ đến chắc Tuệ Nhũ nhân còn có một ít công việc vặt cần xử lý, chỉ có thể chờ lần sau lại mời Tuệ Nhũ nhân một bữa.”
Trình Loan Loan gật đầu, nhìn Tri phủ phu nhân lên xe ngựa, xe ngựa từ từ đi xa.
A Phúc cũng vội vàng mang xe ngựa sang, nàng bước lên đầu tiên, Trình Chiêu cùng Thẩm Chính theo sau ngồi vào trong xe.
“Nhị cô.” Vẻ mặt Trình Chiêu xấu hổ, “Chuyện hôm nay đều là tại con…”
“Chuyện hôm nay đã giải quyết rồi, không cần nhắc lại, nhưng mà…” Trình Loan Loan thuận thế chuyển đề tài: “Con hiện tại chỉ là một tú tài mà đã có rất nhiều người toan tính chuyện hôn sự, chờ ngày sau con trở thành cử nhân, trở thành tiến sĩ, chuyện hôn sự của con chắc chắn sẽ càng bị người ta nhìn chằm chằm, về chuyện hôn sự của chính mình con đã có tính toán gì chưa?”
Thẩm Chính sờ sờ cằm: “Ta nhớ ra rồi, ta hình như còn một biểu muội nhà bà con xa, cũng đã tới tuổi tính chuyện thành thân, Trình huynh, nếu huynh không chê…”
Trình Chiêu khụ khụ nói: “Chuyện hôn nhân đại sự tất nhiên phải theo lệnh phụ mẫu, lời mai mối, sau khi trở về, ta sẽ nhờ cha nương tính chuyện hôn sự.”
Trình Loan Loan tự dưng thấy đau đầu.
Tính tình của Trình đại ca và Trình đại tẩu nàng rõ hơn ai hết.
Trình lão thái thái thì tốt hơn chút, nhưng cũng chỉ là một lão thái thái không có mấy hiểu biết.
Để người Trình giật dây xử lý chuyện hôn sự của Trình Chiêu còn không bằng cùng Lãnh gia đại tiểu thư kia thành thân cho rồi, tốt xấu gì thì Lãnh gia cũng có bạc…
“Chiêu nhi.” Trình Loan Loan mở miệng, “Chính con phải có ý trung nhân của mình, thành thân với người mình thích, cả đời nâng đỡ bảo vệ lẫn nhau, đây mới là bản chất của hôn nhân, không thể tùy tiện cưới đại một người rồi sống chắp vá cả đời.”
“Số nữ tử mà Trình huynh biết được chỉ tính trên đầu ngón tay thì tìm đâu ra ý trung nhân.” Thẩm Chính lắc lắc cây quạt: “Nếu muốn có ý trung nhân vậy trước tiên phải đi làm quen với người khác, không quen biết thì làm sao nói tới chuyện yêu thích được? Hắc hắc, Trình huynh, cơ hội của huynh tới rồi. Lần này ta thành tú tài, cha ta chắc chắn sẽ mở tiệc chiêu đãi khắp nơi, đến lúc đó, ta nhờ cha mời phu nhân của các đại gia tộc ở các thôn trấn lân cận đến dự, để những khuê các tiểu thư đến tuổi gả chồng kia lộ mặt, Trình huynh, huynh nhất định phải bắt lấy cơ hội này.”
Trình Chiêu: “…”
Thành hôn quả là phiền phức, hắn cả đời không thành thân có được không?
Trình Loan Loan thâm thúy mở miệng: “Tiểu Chính, con năm nay cũng mười bảy rồi, cũng nên sớm tính toán chuyện hôn sự đi thôi.”
“A, này…” Thẩm Chính vò đầu: “Cha con đã ba mươi sáu rồi kìa, chuyện của ông ấy còn sốt ruột hơn chuyện của con, chuyện đó, thẩm, chuyện của thẩm với cha con thật sự là không có một xíu cơ hội nào sao?”
“Ta đã bàn bạc xong với tổ mẫu của con, mau chóng tổ chức lễ nhận thân.” Trình Loan Loan cười nói: “Ta thực hy vọng nghe con gọi ta một tiếng mẹ nuôi.”
Thẩm Chính cúi đầu ủ rũ.
Lão cha nhà hắn một chút hy vọng cũng không có.
Tuy rằng hắn được như ý nguyện, nhưng lão cha sau này lại là một người khốn khổ cô đơn, thật sự là quá thảm.
Hắn đã cố gắng hết sức…thôi thì cứ vậy đi.
Ba người một đường nói chuyện hồi lâu cũng đã về tới khách sạn Duyệt Lai.

Advertisement
';
Advertisement