Tiền gia chính là phú thương trấn Bạch Vân, cách huyện Bình An cũng không xa.
Huyện Bình An xảy ra một số việc, Tiền gia tự nhiên rất rõ ràng, Tuệ Nhũ nhân làm mấy món làm ăn, Tiền lão gia tử cũng đã sớm nghe được.
Đầu tiên là buôn bán nhỏ thạch băng, tiếp theo là buôn bán món kho, lại có buôn bán xà phòng, gần đây còn mở một tửu lâu, giống như chỉ cần là chuyện Tuệ Nhũ nhân làm thì đều kiếm bộn không lỗ.
Đương nhiên, mục đích Tiền lão gia tử thỉnh cầu hợp tác đầu tiên là muốn bám vào chiếc thuyền này, thứ hai mới là kiếm tiền, mặc kệ Tuệ Nhũ nhân muốn cùng lão kinh doanh buôn bán cái gì, dù cho có lỗ thì ông cũng sẽ chấp thuận.
Trình Loan Loan nói thẳng ra dự định kinh doanh tiếp theo của mình, mỹ phẩm dưỡng da.
Thời đại này, mỹ phẩm dưỡng da là đồ vật chỉ có giới quý tộc mới dùng được, so với son phấn bột nước, đồ trang điểm có lượng chì cao hơn nên giá đắt hơn.
Nàng muốn làm một loại mỹ phẩm dưỡng da bình dân một chút, bao gồm glycerin dưỡng da, kem dưỡng ẩm, kem dưỡng da tay…
“Ta phụ trách sản xuất sản phẩm, Tiền gia phụ trách đường dây tiêu thụ.” Trình Loan Loan mở miệng nói đâu vào đấy, “Hình thức cụ thể chờ sau khi sản phẩm được sản xuất ra, hai bên chúng ta có thể đàm phán lại.”
Đối với nàng mà nói, sản xuất tương đối đơn giản, sau khi nguyên vật liệu và nhân công có đủ thì có thể khởi công bất cứ lúc nào.
Nhưng một sản phẩm mới ra mắt, mệt nhất chính là chạy thị trường, nhớ ngày đó, vì mở rộng xà phòng, nàng còn ngồi thuyền đi Nam Dương thành, hồi tưởng lại thật sự toàn là nước mắt.
Phân chuyện này ra cho người khác đảm nhiệm, nàng có thể tiết kiệm không ít phiền phức.
“Rất tốt, rất tốt.”
Tiền lão gia tử trực tiếp đáp ứng.
Từ khách sạn Duyệt Lai đi ra, Tiền Huy liền trực tiếp phát tác: “Tổ phụ, sao người có thể làm loại chuyện này?”
“Huy nhi, con còn quá trẻ, không hiểu được ảnh hưởng lợi ích trong chuyện này đâu.”
“Lợi ích! Luôn luôn nói lợi ích!” Tiền Huy cắn răng, “Ông bảo cháu tiếp cận Tuệ Nhũ nhân, là vì lợi ích, để cho cháu giao thiệp với Trình Chiêu Thẩm Chính cũng là vì lợi ích, cháu đều đáp ứng làm theo, vì sao ngài còn muốn chiếm lợi của Tuệ Nhũ nhân, cái này bảo về sau cháu làm sao tự nhiên ở chung với đám Trình Chiêu Thẩm Chính?”
“Tổ phụ trục lợi quả thật làm cho người ta xem thường, nhưng tổ phụ không thẹn với lương tâm.” Tiền lão gia tử nghiêm mặt nói, “Ta một không tính toán Tuệ Nhũ nhân, hai không cưỡng ép Tuệ Nhũ nhân, ba, ta cũng chưa từng nghĩ tới sẽ chiếm bất kỳ lợi gì từ Tuệ Nhũ nhân! Ta làm như vậy là vì để Tiền gia cùng Tuệ Nhũ nhân có quan hệ, mặc kệ là quan hệ bằng hữu hay là quan hệ hợp tác, chỉ cần có liên quan đến nhau, như vậy thì xem như người trên một chiếc thuyền.”
Lão nhân gia ông đè bả vai Tiền Huy lại, “Phụ thân cháu ngày ngày lưu luyến bụi hoa, mấy thúc thúc cháu cũng không biết phấn đấu, tổ phụ chỉ có thể gửi hi vọng ở cháu. Nhưng cháu tuổi quá nhỏ, không có công danh hộ thân, cũng không có tài kinh doanh, tổ phụ lớn tuổi, còn có thể bảo vệ được cháu bao lâu, chỉ hi vọng trước khi vào quan tài, trải được cho cháu một tương lai xán lạn, cháu có hiểu nỗi khổ tâm của tổ phụ không?”
Tiền Huy mấp máy môi, không biết nên nói cái gì.
Chỉ trách chính hắn không biết cố gắng, ngay cả Thẩm Chính cũng thi đậu tú tài, hắn vẫn còn là một tên chẳng ra gì.
Một đêm này lặng yên không một tiếng động trôi qua, ngày kế tiếp trời vừa sáng, Trình Loan Loan liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về thôn Đại Hà.
Có ba tỷ đệ Ngụy gia hỗ trợ, đồ đạc được thu thập rất nhanh, một chiếc xe chuyên chở quả mầm và các thứ lặt vặt, hai chiếc xe ngựa khác thì chở người, nam hài tử một chiếc xe, nữ nhân một chiếc xe.
Một đoàn người vừa đi ra khỏi cửa lớn khách sạn, đối diện liền thấy một cỗ xe ngựa xa hoa dừng ở cổng khách sạn Duyệt Lai.
Lãnh viên ngoại cùng Lãnh phu nhân dẫn đầu xuống xe, phía sau quản gia, gã sai vặt trong tay mang theo lễ vật lộng lẫy.