Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Trên mặt Trình Viên Viên vốn không có biểu tình gì, vừa nhìn thấy Trình Loan Loan, liền nở nụ cười, bước nhanh tới.
Nam nhân bên cạnh nàng nhanh hơn một bước, xách hộp quà, đi về phía Trình Loan Loan: “Loan Loan, sao ngươi không biết tỷ phu ta được? Nhưng mà nói tiếp, chúng ta quả thật cũng đã nhiều năm không gặp rồi, cũng trách ta, quá bận rộn, vẫn không rút ra được thời gian tới Trình gia. Nhưng ta làm tỷ phu phải nói một câu, Loan Loan ngươi không phải đã trở thành Tuệ Nhũ nhân sao, nghe nói còn là thất phẩm, cũng là làm quan rồi, sao không mời thân thích trong nhà ăn một bữa tiệc rượu chứ, sao hả, ngươi đây là chướng mắt tỷ phu như ta à?”
“Trình gia chúng ta cũng không mời ngươi tới đây!” Trình lão thái thái chợt đứng dậy: “Họ Lưu kia, ngươi đi ra ngoài cho ta!” Lưu Khôi lập tức bày ra vẻ mặt xin khoan dung: “Nương, lúc trước là con sai rồi, không phải là con cũng là có nỗi khổ tâm sao. Chiêu nhi đọc sách nhiều năm như vậy, cũng không làm ra được thành tích gì. Năm nào cũng tốn một đống bạc, nếu là người thì đều chịu không nổi… Con biết sai rồi, xem này, con cố ý mang lễ vật tới…”
Khuôn mặt Trình lão thái thái nghiêm túc lạnh lùng.
Chiêu nhi bọn họ bắt đầu đọc sách từ năm ba tuổi, chỉ cần là người Trình gia, đều phải giúp đỡ một phen. Trước kia nhị khuê nữ rất hiểu chuyện, trong nhà có bao nhiêu tiền liền mang đến nhà mẹ đẻ bấy nhiêu tiền. Đại khuê nữ cũng nguyện ý bỏ tiền ra, nhưng gả cho nam nhân này lại quá keo kiệt, một đồng tiền cũng không muốn cho. Mỗi lần đều là đại khuê nữ lén lút lấy lương thực từ trong nhà đến trợ cấp nhà mẹ đẻ.
Từ đó về sau, Trình lão thái thái liền chướng mắt con rể lớn. Đương nhiên, Lưu Khôi cũng không muốn đến Trình gia, luôn cảm thấy Trình gia vì một tương lai không xác định mà cột cả nhà vào một chỗ, quả thực là điên rồi.
Hắn cũng không cho rằng Trình gia sẽ bồi dưỡng ra được một người đọc sách, kết quả, thật đúng là xuất hiện một tú tài. Tin tức này vẫn là hắn ra đường uống rượu có kỹ nữ hầu mới nghe người ta nói, sau đó thuận đường lại nghe nói, Trình gia còn xuất hiện một Tuệ Nhũ nhân. Chuyện Tuệ Nhũ nhân này đã là chuyện nửa năm trước, thế mà đến bây giờ hắn mới biết được, vì thế ngựa không ngừng vó chạy tới đây.
Có một thân thích hiển quý như vậy, vậy nhất định phải nhanh chóng ôm đùi a.
“Nhạc mẫu đại nhân, hôm nay là đại hỉ sự, cũng đừng tức giận mà.” Lưu Khôi quay đầu, thấp giọng quát mắng: “Hạ lễ chúng ta chuẩn bị đâu rồi, còn không mau cầm tới đây.”
Trình Viên Viên lập tức đi tới, cầm lấy cái hộp trong tay.
Lưu Khôi lập tức đoạt lấy, trong miệng vẫn còn chửi mắng: “Một chút mắt nhìn cũng không có, sao ta lại cưới một bà nương như ngươi chứ…”
Trình Viên Viên khúm núm, không dám phản kháng một chút nào.
Đôi mắt Trình Loan Loan nheo lại, Lưu Khôi này, ở trên địa bàn của Trình gia cũng dám quát mắng khuê nữ Trình gia, vậy ở Lưu gia lại không thèm kiêng nể gì.
Ánh mắt của nàng dừng ở cổ Trình Viên Viên. Trên cổ thế mà lại có vết bầm tím, chẳng lẽ, Lưu Khôi còn bóp cổ Trình Viên Viên nữa sao? Bóp thành như vậy, phỏng chừng lúc ấy cũng mất nửa cái mạng rồi.
Trái tim nàng lập tức trầm xuống.
Lưu Khôi mở cái hộp ra, bên trong chứa văn phòng tứ bảo, còn có một chuỗi đồng tiền, rõ ràng là dụng tâm chuẩn bị, sắc mặt Trình lão thái thái rốt cuộc cũng đẹp hơn một chút, thản nhiên nói: “Ngồi đi.”
Bàn này Trình Chiêu đã rời chỗ, lão tú tài cũng đi rồi, Trình đại tẩu đi ra sau bếp bận rộn công việc, vừa lúc còn dư lại ba chỗ. Một nhà ba người Trình Viên Viên ngồi xuống.
“Đại tỷ, để muội nhìn tay tỷ một chút.” Trình Loan Loan cầm lấy tay nàng lên, mu bàn tay khô nứt, trên bàn tay toàn vết chai, trong khe móng tay là bùn đất quanh năm tích tụ không rửa sạch được.
Xắn tay áo lên, trên cánh tay còn có vết bỏng và trầy xước.
“Không có việc gì!” Trình Viên Viên lập tức thả tay áo xuống: “Mấy món ăn hôm nay thật không tệ, còn có thịt heo bắp cải viên nữa, đến đây, Tam Mao, ăn một viên thịt viên đi.”
Nàng gắp một viên thịt viên đút cho nam hài bên cạnh ăn, rõ ràng là không muốn nói tiếp về chủ đề này.
Nam hài vội vàng dùng đũa gắp, nhưng thịt viên này quá trơn, nam hài không gắp được, bị rớt xuống bàn ăn, rơi vào trong chén canh, nước canh văng tung tóe, dính vào trên người.

Advertisement
';
Advertisement