Lưu Khôi bất ngờ tiến về phía của Lưu Đại Nha.
“Không được đánh hài tử!”
Trình Viên Viên bước một bước chắn trước người khuê nữ.
Trình Loan Loan đưa mắt nhìn về phía hai nam tử tuổi chừng hai mươi đang đứng trong sân, đây là hai đại nhi tử của đại tỷ, đứa lớn hơn một chút năm nay hai mươi hai, đứa nhỏ vừa tròn hai mươi, cả hai người đều rất cao to, nếu bọn họ đứng ra thì chắc chắn sẽ ngăn cản được Lưu Khôi. Nhưng bây giờ hai hài tử này lại đứng đó thờ ơ lạnh nhạt, giống như người sắp bị đánh không phải là thân nương và muội muội ruột thịt mà chỉ là một kẻ bên đường không liên quan nào đó.
Đến cả hai nhi tức trong nhà cũng xem như không thấy, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Thế mà tiểu khuê nữ Lưu Tiểu Nha lại chạy sang, còn có Tam Mao cũng chắn trước mặt mẫu thân của mình.
Nắm tay của Lưu Khôi đã sắp giáng xuống.
Trình Loan Loan lạnh lùng cất tiếng: “Dừng tay!”
Giọng nói của nàng lạnh lẽo như là như mũi băng đ.â.m vào sau ót của Lưu Khôi.
Lưu Khôi bỗng nhiên nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở Trình gia, tiểu di tử này đã nói ra tay thì nhất định sẽ ra tay, mà chuyện mấu chốt là hắn ta không thể đánh trả..
Hắn ta miễn cưỡng dừng tay, hùng hùng hổ hổ đi vào nhà thay y phục.
Trong lòng Trình Viên Viên còn đang sợ hãi thì đã nhẹ nhàng thở ra, vội đỡ đám hài tử đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Không phải nương đã nói rồi sao, lúc cha các con nổi điên lên thì phải lập tức chạy thật nhanh, chạy được bao xa thì cứ chạy, ông ta thấy đuổi không kịp thì tự nhiên sẽ dừng lại.”
Lưu Tiểu Nha mím môi nói: “Nếu bọn con chạy hết thì cha sẽ trút giận lên người nương…”
Trình Viên Viên dịu dàng nói: “Nương là người lớn, da thô thịt béo nên sẽ không sao đâu…”
“Không sao là thế nào?!” Trình Loan Loan thật sự hận không thể rèn sắt thành thép, nàng hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc một chút rồi mở miệng, “Đại tỷ, tỷ đem theo Tam Mao, còn có Đại Nha và Tiểu Nha sang thôn Đại Hà ở cùng muội đi.”
Trình Viên Viên lắc đầu: “Ta và muội đều đã gả chồng, nào có đạo lý tỷ tỷ xuất giá lại sang ở nhà muội muội của mình, Loan Loan, tỷ biết muội đau lòng cho tỷ, nhưng cuộc sống như thế này tỷ cũng đã quen rồi, không có vấn đề gì cả… Còn nữa, muội hiện tại là Tuệ Nhũ nhân, có một muội tử thân phận lợi hại như vậy, về sau Lưu Khôi muốn động thủ thì cũng phải tính toán nặng nhẹ vài phần, thật sự không có việc gì đâu.”
Trình Loan Loan lại không cảm thấy Lưu Khôi sẽ biết suy tính nặng nhẹ, hiện tại đã gặp mặt được mấy lần mà hắn ta đã động tay động chân hai lần trong tình huống vẫn có mặt nàng ở đó, nàng không có nàng thì không biết còn xảy ra chuyện không thể tưởng tượng gì nữa.
Nàng ngước mắt, nhìn về phía Lưu Khôi đang đi ra.
Hắn ta thay một bộ y phục toàn mụn vá, trong tay cầm một cái tẩu thuốc vừa nát vừa cũ, đánh lửa một cái rồi bắt đầu ngồi rít thuốc.
Trình Loan Loan cất bước qua đó, cố ý thở dài một hơi: “Cuộc sống trong nhà của tỷ phu hình như có chút khó khăn, đám hài tử trông quá gầy, sao lại không nghĩ tới tìm một nghề nào đó để làm kiếm bạc?”
Vừa nghe những lời này thì mắt Lưu Khôi lập tức sáng lên: “Loan Loan, có phải muội sẽ tìm việc làm cho ta đúng không, đúng rồi, ta nghe người trong thành nói Tuệ Nhũ nhân mở phường trong nhà, còn tuyển rất nhiều công nhân, muội thấy ta thế nào, ta dù sao cũng là tỷ phu của muội, nói thế nào thì cũng nên cho ta một công việc đi chứ?”
Trình Loan Loan gật đầu dò hỏi: “Vậy tỷ phu làm được việc gì?”
“Cái gì ta cũng làm!” Lưu Khôi kích động đứng lên: “Muội muốn ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó, bảo đảm sẽ nghe theo sắp xếp của muội!”
Thấy hai người thật sự tính toán bước tiếp theo, Trình Viên Viên lập tức sầu lo.
Nam nhân nhà nàng ấy tính tình thế nào nàng ấy là người rõ nhất, làm hại một mình nàng ấy thì thôi đi, sao có thể gây họa cho một nhà muội muội kia chứ?
Nàng ấy biết Loan Loan đau lòng đại tỷ cho nên mới tính toán tìm việc cho nam nhân nhà nàng ấy, chỉ là tên nam nhân đó thật sự không phải là dạng người biết an phận, nếu hắn ta đến thôn Đại Hà thì xem như ngày lành của Loan Loan cũng hết rồi.