Đêm nay, Trình Viên Viên và Trình Loan Loan, còn có hai nữ hài tử cùng ngủ trên một chiếc giường lớn. Giường đất này vốn dĩ đã lớn, mười người nằm lên vẫn còn được, bây giờ chỉ mới có bốn người nên cũng không hề có cảm giác chật chội.
Tam Mao và Tứ Đản ngủ chung phòng, hai hài tử tuổi cũng tương đương nhau nên chỉ một lúc sau đã trở nên quen thuộc.
Tuy vậy nhưng Trình Loan Loan vẫn quyết định sửa sang lại nhà ở cho rộng rãi một chút, người đến ở trong nhà ngày càng nhiều, nếu cứ để như vậy thì cũng không đảm bảo được sự riêng tư.
Trời còn chưa sáng thì nàng đã nghe được âm thanh sột soạt, Trình Viên Viên cùng hai nha đầu bên cạnh đã thức dậy.
Nàng ngáp một cái nói: “Đại tỷ, cứ ngủ tiếp một chút đi, trời còn sớm lắm.”
“Muội cứ ngủ đi, đừng để ý đến bọn ta.”
Sau khi Trình Viên Viên dém lại góc chăn thì mang hai nhi nữ đi ra ngoài.
Lưu Nhị Nha không nhịn được hỏi: “Giường ở nhà nhị di thật là thoải mái, chăn vừa mềm vừa thơm, từ trước đến nay con chưa từng được ngủ thoải mái như vậy.”
Lưu Đại Nha cũng gật đầu hùa theo: “Gối đầu cũng rất dễ chịu, không biết là dùng thứ gì làm ra.”
“Nhị di đối xử tốt với các con thì các con đều phải ghi tạc trong lòng.” Trình Viên Viên nhẹ giọng nói: “Điều cơ bản nhất là không được lười biếng trong lúc làm việc.”
Hai tiểu nha đầu gật đầu liên tục.
Vào trong sân thì đã thấy Triệu Tam Ngưu cùng Triệu Tứ Đản cũng vừa thức dậy ra sân luyện võ, Tam Mao mang theo cái sọt ra ngoài cắt cỏ.
Trình Viên Viên nhanh chóng đi lấy bồn gỗ, chuẩn bị giặt sạch sẽ đống y phục của mọi người trong nhà, Lưu Đại Nha và Lưu Nhị Nha chuẩn bị quét tước trong sân.
“Đại di, không cần làm việc!” Ngụy Hồng Anh một bước đi tới, mang bồn gỗ đi: “Đây đều là việc của ta và Hồng Diễm, để bọn ta làm là được rồi. Đại di, Đại Nha, Nhị Nha, các vị đều là khách, mau vào nhà ngủ thêm một chút đi, nếu sợ quấy rầy thẩm thẩm thì cứ sang phòng bọn ta ngủ.”
Trình Viên Viên bị đoạt mất công việc thì chỉ đành xuống bếp làm cơm.
Đại Nha và Nhị Nha cũng tự đi tìm công việc để làm, đến sân sau thả đám gà vịt ra cho chúng tự do hoạt động một chút, sau đó xúc phân dọn chuồng rồi mang phân đặt bên cạnh hố ủ.
Trời vừa tảng sáng thì bữa sáng cũng đã làm xong.
Trình Loan Loan ngửi được mùi hương thì vươn eo lười biếng ngồi dậy, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đám hài tử đều đã thức dậy hết, chỉ còn một mình nàng vẫn ở trên giường giống như nàng là người lười nhất trong nhà vậy.
Thật ra bây giờ chỉ mới khoảng hơn sáu giờ rưỡi sáng. Mỗi ngày thức dậy vào lúc sáu giờ rưỡi thật sự là rất sớm, nhưng nếu so sánh với người ở cổ đại thì quả thật là có chút lười biếng.
Bữa sáng là do Trình Viên Viên cùng Ngụy Hồng Anh cùng nhau chuẩn bị, Ngụy Hồng Diễm thì phải chăm sóc hài tử, sau khi hài tử ngủ xong thì cũng đi ra phụ giúp dọn thức ăn lên bàn.
“Ta thấy trong bếp có ít tể thái, còn có tóp mỡ, nên đã dùng làm nhân gói sủi cảo.” Trình Viên Viên cười nói: “Chỉ ăn sủi cảo không thì sẽ hơi khô nên lại làm thêm ít canh nấm, nếu ăn chưa no thì ta sẽ đi làm thêm vài cái bánh rán.”
“Đủ rồi đủ rồi.” Trình Loan Loan ngồi xuống: “Đại tỷ, tỷ cũng mau ăn đi, ăn xong rồi chúng ta còn phải bắt tay vào công việc chính.”
Sau khi Trình Viên Viên ngồi xuống thì Đại Nha, Nhị Nha cùng Tam Mao mới cùng nhau ngồi theo, mỗi người bưng một cái chén, an tĩnh ăn sủi cảo, ba hài tử thỉnh thoảng lại nheo mắt, bộ dáng rất là hưởng thụ.
Ngô Tiểu Chùy ở bên cạnh thấy được, nhịn không được cảm thán, lúc hắn mới vừa tới nhà của Triệu thẩm thì cũng như thế này, trong mấy ngày đầu tiên thì khoảnh khắc hạnh phúc chính là lúc ăn cơm, nhưng hiện tại thì hắn đã quen rồi, nếu ngày sau về lại Ngô gia thì không biết hắn còn có thể ăn nổi cơm canh đạm bạc hay không.
Ấy, sao hắn phải ăn cơm canh đạm bạc cơ chứ, hắn đi theo thẩm thẩm học thêm bản lĩnh, sẽ biết chữ biết tính sổ, cứ cho là thẩm không cần hắn nữa thì bản thân hắn cũng có thể tìm cho mình một cái nghề, hắn nhất định sẽ cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt của cha nương, tóm lại không thể để cho hắn mỗi ngày ở đây ăn sung mặc sướng mà cha nương bên kia lại chỉ có thể ăn cơm với dưa muối và bánh rán.