Thời điểm giữa trưa là lúc mọi người đều dùng để nghỉ ngơi một chút.
Lý chính nhân cơ hội triệu tập thôn dân mở họp, vẫn như cũ tập hợp ở dưới gốc cây hòe già, già trẻ lớn bé gì cũng đều cầm bát cơm tụ lại, ngồi thành một vòng lớn.
“Để không chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của mọi người, ta đây sẽ nói ngắn gọn một chút.” Lý chính gân cổ lên hô: “Mọi người cũng thấy thôn dân chúng ta góp vốn tu sửa khu chợ thì nay chợ đã hình thành rồi, hiện tại khu chợ đã có thể bắt đầu kiếm bạc. Ta cùng nương Đại Sơn đã bàn bạc qua, nhất trí quyết định, toàn bộ lầu hai của khu chợ dùng để làm khách điếm, mướn người trong thôn tới quản, lầu một có tổng cộng hai mươi cửa hàng, đều dùng để cho thuê lại, mặc kệ là người trong thôn hay là người ngoài thôn thì đều có thể đến thuê, chỉ là người trong thôn đến thuê thì sẽ được ưu đãi. Phí thuê một tháng vốn dĩ là năm trăm văn tiền, người thôn Đại Hà tới thuê thì trong hai tháng đầu, mỗi tháng chỉ cần trả hai trăm văn, hai trăm văn là có thể thuê một cái cửa hàng làm ăn buôn bán, chuyện tốt như vậy đốt đèn lồng cũng khó mà kiếm được, chỉ có hai mươi cửa hàng, tới trước thì được trước!”
Người trong thôn vừa ăn vừa nghe, ăn xong rồi cũng nghe xong rồi, một đám ngồi nhìn nhau.
Bọn họ đã có nhà ở trong thôn, còn thuê cửa hàng làm gì, một tháng hai trăm văn tiền cũng rất đắt, bạc này dùng để mua thịt ăn không tốt hơn sao?
Còn nữa nói, bọn họ cũng sẽ không làm ăn buôn bán gì cả.
Trong lúc mọi người đang nghi hoặc thì Triệu lão đầu tử trực tiếp bước ra từ trong đám người, lớn tiếng nói: “Ta thuê một cái!”
Người trong thôn tức khắc kinh ngạc, bọn họ biết Triệu gia có bán đồ ăn, người đến mua đồ ăn mỗi ngày cũng nhiều, nhưng một phần ăn có thịt có trứng thì chi phí bỏ ra rất cao, bọn họ cảm thấy kiếm lời chẳng được bao nhiêu nên cũng không nghĩ đến việc chen chân vào. Nhưng bây giờ Triệu gia trực tiếp bỏ bạc ra thuê cửa hàng, điều này cho thấy trong khoảng thời gian bán đồ ăn này khẳng định đã lời được rất nhiều, bằng không sẽ không thể nào phóng khoáng như vậy.
Triệu lão đầu tử mới vừa nói xong thì Chu lão bà tử cũng lập tức đứng ra: “Lý chính, nhà chúng ta cũng thuê một cái.”
Trứng vịt bắc thảo nhà bọn chủ yếu là dựa vào tửu lâu Đại Hà Yến phân phối ra ngoài, vốn dĩ nương Đại Sơn đã đưa cho phương pháp ngâm trứng rồi, lại còn dựa vào Đại Hà Yến để bán ra khiến cho Chu lão bà tử rất là băn khoăn, bà thuê một cái cửa hàng ở chợ chuyên môn bán trứng vịt bắc thảo cùng hột vịt muối, những người muốn mua trứng có thể trực tiếp vào chợ trong thôn để mua, có thể bớt được rất nhiều phiền toái cho nương Đại Sơn.
Lục Ánh Tuyết giơ lên tay: “Nhà ta cũng thuê một gian.”
Hai ngày nay nàng ấy thử ủ một ít rượu gạo, tặng miễn phí cho đám quan sai uống thử, đám quan sai đó đều rất thích, vậy đầu tiên cứ bắt đầu từ rượu gạo, chậm rãi tung ra thị trường, nàng tin tưởng sau này ở thôn Đại Hà sẽ có một vùng trời riêng rộng lớn dành cho nàng ấy.
Lý chính hớn hở sờ râu: “Được, rất tốt, mọi người đều rất sáng suốt.”
“Khụ!”
Một tiếng ho khan uy nghiêm vang lên.
Lý chính ngẩng đầu nhìn về phía đám người bên ngoài, không biết từ khi nào, Ngô đại nhân thế mà cũng tới tham gia hội nghị trong thôn.
Trong khoảng thời gian này cảm giác tồn tại của Ngô đại nhân rất thấp, rất ít xuất hiện ở trước mặt thôn dân, lý chính thiếu chút nữa đã quên mất trong thôn còn có một đại nhân vật đẳng cấp như vậy.
Ông vội vàng bước xuống tảng đá to, đi qua hành lễ: “Gặp qua Ngô đại nhân.”
“Nghe nói cửa hàng ở chợ có thể cho người ngoài thuê?” Ngô đại nhân tươi cười ấm áp nói: “Không biết ta có thể thuê một gian hay không?”
“Đương nhiên có thể.” Lý chính hồ nghi hỏi, “Không biết đại nhân thuê cửa hàng là để…?”
“Núi than đá bên sườn đông đã khai hoang một mảnh đất trống, chuẩn bị dùng để chế tạo than tổ ong, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tới thôn Đại Hà đặt hàng.” Ngô đại nhân mở miệng nói: “Bên trong núi than đá quá phức tạp, cũng rất không an toàn, thương nhân đến đặt hàng than tổ ong thì cứ đăng ký với các thôn dân thông qua cửa hàng trong chợ là được.”