Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Hai họ làm thân, chung lối hẹn thề 2
Lúc chạng vạng, sau khi mọi nhà đều ăn xong bữa tối, Trình Loan Loan xách một chiếc giỏ, bắt đầu đi đến từng nhà.
“Đây là gì vậy? Phía trên viết gì thế? Thiết Trụ, đọc cho chúng ta nghe đi.”
“Hai họ làm thân, chung lối hẹn thề, lương duyên vĩnh kết, xứng lứa vừa đôi. Nay xin quyết định chọn ngày hai mươi bốn tháng ba tổ chức hôn yến ở Triệu gia thôn Đại Hà, kính cẩn chờ đợi hạ cố đến dự.”
“Ôi chao, là mời dự lễ thành thân của Nhị Cẩu và Tào đại tiểu thư đây mà, không ngờ có một ngày lão bà ta cũng nhận được thiệp mời hôn yến.”
“Nương Đại Sơn cũng quá chú trọng rồi, còn viết thiệp mời nữa, chữ viết thật là đẹp.”
“Nương Đại Sơn là Tuệ nhũ nhân, nhà người làm quan tổ chức tiệc vui sao có thể không chú trọng cho được.”
“Đúng rồi, nếu ngày đó có gì cần giúp đỡ, nương Đại Sơn chỉ cần gọi một tiếng, ta sẽ lập tức đến giúp.”
“Ta cũng sẽ đưa theo hai nha đầu đến giúp đỡ làm vài việc vụn vặt….”
Ai nấy trong thôn cầm thiệp mời đều vui vẻ phấn khởi, đều bày tỏ nguyện vọng đến giúp đỡ.
Trình Loan Loan cũng không từ chối, số lượng khách mời hơn một nghìn người, phải làm cả trăm bàn tiệc, nhất định cần người trong thôn giúp đỡ mới có thể tổ chức suôn sẻ được.
Buổi tối lúc Triệu Nhị Cẩu đánh xe trở về nhà, bị những người nhiệt tình trong thôn vây quanh thì mới biết được nương đã phát thiệp mời hôn lễ cho mọi người, bị vài phụ nhân trêu chọc, hắn xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng.
Hắn vừa bước vào cửa, Trình Loan Loan đã đặt chỗ thiệp mời còn sót lại vào tay hắn: “Ngày mai vào thành nhớ gửi thiệp mời cho những khách mời này, con phải tự mình đi gửi.”
Ngày mà Triệu Nhị Cẩu ngóng trông mỗi ngày đã đến nhưng lúc ngày này càng đến gần thì hắn lại trở nên càng căng thẳng.
Hắn nhận lấy xấp thiệp mời: “Con nhất định sẽ làm tốt.”
Lúc mẫu tử hai người đang nói chuyện thì một chiếc xe ngựa dừng trước cổng. Trình Loan Loan rất quen thuộc với chiếc xe ngựa này, là xe ngựa của Thẩm gia.
Thẩm Chính nhảy xuống từ trên xe, tung tăng lớn tiếng gọi: “Thẩm.”
Trình Loan Loan ngước mắt, trong đôi mắt tràn ngập ý cười dịu dàng: “Sao Tiểu Chính lại đến đây lúc này? Đúng lúc cơm tối sắp chín rồi, vào ăn bữa cơm luôn.”
Thẩm Chính lập tức lấy một xấp thiệp mời đỏ thắm từ trong n.g.ự.c ra: “Cha bảo con tới gửi thiệp mời cho thẩm. Không phải con thi đỗ tú tài đó sao nên ngày mai Thẩm gia tổ chức tiệc mừng, thẩm chuẩn bị sẵn sàng sớm một chút, cha con sẽ phái người đến đón.”
Hắn ném một tấm thiệp trong xấp thiệp mời cho A Phúc: “Thừa dịp sắc trời còn sớm, ngươi nhanh chóng đến thôn Trình gia một chuyến, gửi tấm thiệp mời này cho Trình huynh.”
A Phúc cầm thiệp mời, lên xe đi luôn.
Thẩm Chính cười nói: “Cha con còn nói muốn gửi thiệp mời cho phu tử, Triệu lý chính và cả mấy người a gia bên Triệu gia nữa, con phải đi trước một chuyến đây.”
Trình Loan Loan gật đầu, nàng mở thiệp mời ra, không những mời nàng mà còn mời bốn nhi tử của nàng, xem ra lần này Thẩm phủ muốn tổ chức tiệc lớn đây. Nhưng chỉ là thi đỗ tú tài mà thôi, làm lớn như vậy không sợ bị người khác chê cười sao?
Còn đang nghi hoặc thì Thẩm Chính đã vội vã quay người lại, hắng giọng nói: “Ngoài việc chúc mừng con thì còn có một việc khác, chính là nhận thân.”
Nhận thân?
Trình Loan Loan đã hiểu.
Trước kia sau khi quyết định xong xuôi với lão phu nhân, phía lão phu nhân vẫn không có chút động tĩnh nào cả, nàng còn đang chuẩn bị tìm một cơ hội đến gặp mặt lão phu nhân một lần để bàn bạc, không ngờ lão phu nhân đã sắp xếp tốt hết thảy mọi chuyện mà thần không biết quỷ không hay.
Một người là nhi tử của Huyện lệnh, một người là Tuệ nhũ nhân, yến tiệc nhận thân quả thật phải long trọng một chút.
Nàng cất thiệp mời đi, nói: “Tiểu Chính ngủ lại đây một đêm đi, sáng mai chúng ta cùng đến Thẩm phủ các con.”
Thẩm Chính lập tức đồng ý, ở Thẩm gia, mỗi ngày đều bị cha già quản thúc, tổ mẫu lại cứ vui mừng nhắc mãi, hắn còn ước gì không cần quay về.
Hắn nhanh chóng bước đến bá cổ Triệu Nhị Cẩu, thấp giọng cười nói: “Hôm qua Tào gia gửi thiệp mời cho ta, tiểu tử huynh sắp thành thân với Đại tiểu thư Tào gia rồi, khà khà khà, đến lúc nháo động phòng để xem ta phá huynh thế nào.”
Triệu Nhị Cẩu nhíu mày: “Huynh phá ta thế nào thì đến lúc huynh thành thân ta sẽ trả lại gấp mười lần, có gì phải sợ chứ.”
“Hừ, lúc ta thành thân sẽ không mời huynh, để xem huynh phá kiểu gì.”
“Huynh nhận nương ta làm mẹ nuôi, nếu huynh thành thân mà không mời ta thì chính là không xem trọng nương ta đấy nhá.” Triệu Nhị Cẩu quay qua tố cáo: “Nương, Thẩm Chính vừa nói… ưm.”
“Được được được, ta sai rồi, được chưa?” Thẩm Chính đầu hàng: “Là huynh đệ, ta sẽ không phá huynh đâu, tặng huynh một thứ tốt.”
Hắn lấy một quyển sách từ trong n.g.ự.c ra, nhét vào trong y phục Triệu Nhị Cẩu.
Triệu Nhị Cẩu nghi ngờ không thôi, hắn lấy sách ra, vừa mở ra nhìn thấy đủ loại tranh vẽ, thoáng chốc khuôn mặt đỏ bừng.

Advertisement
';
Advertisement