Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Lưu Khôi vốn là giả say, lúc này toàn bộ men say đều tan hết, cả người hắn đều hưng phấn hẳn lên, yên lặng chờ đợi đêm khuya buông xuống.
Lúc hoàng hôn buông xuống, khách nhân trong nhà chính đều giải tán gần hết, một ít phụ nhân quen biết trong thôn lưu lại hỗ trợ thu thập tàn cục, thu dọn bàn quét sàn rửa chén.
Thẩm gia coi như là người nhà mình, ở lại cuối cùng mới đi.
Thẩm lão phu nhân cười khanh khách nói: “Loan Loan, dân phong thôn các ngươi thật tốt, ta cũng muốn ở chỗ này xây một căn nhà dưỡng lão, so với ở trong chùa miếu thoải mái hơn.”
“Tổ mẫu, cháu cảm thấy chủ ý này rất được đấy.” Thẩm Chính lập tức đáp lời: “Huyện nha quá vắng vẻ, tổ mẫu mỗi ngày đều một mình lễ Phật, thật sự là quá cô đơn. Ở lại thôn Đại Hà, có thể cùng nhiều lão thái thái như vậy làm việc nhà, mỗi ngày náo náo nhiệt nhiệt, tổ mẫu cũng có thể sống lâu thêm mấy năm, có phải không?”
Thẩm huyện lệnh chắp tay đứng, thản nhiên gật đầu: “Chủ ý này cũng không phải là không được, ngày mai ta sẽ sắp xếp người đến mua đất xây nhà.”
“Ai, ta chỉ nói một chút thôi mà, sao có thể tốn công tốn sức như vậy.” Thẩm lão phu nhân cười lắc đầu: “Được rồi, sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về trước đây. Loan Loan, nhớ ngày khác dẫn theo nhi tức mới tới cửa cho mọi người biết mặt một chút.”
Trình Loan Loan gật đầu, cười tiễn đoàn người ra ngoài.
Người Thẩm gia chân trước vừa đi, trên con đường chính của thôn Đại Hà liền xuất hiện một chiếc xe ngựa, xe ngựa đi thẳng đến tận cửa nhà.
Chờ xe ngựa dừng lại, nàng mới nhìn thấy dấu hiệu ở đầu xe viết một chữ “Tào”, là người Tào gia đến.
Một bà tử từ trên xe nhảy xuống, phúc thân hành lễ: “Lão nô bái kiến Tuệ Nhũ nhân, lão nô đột nhiên quấy rầy, là có chuyện quan trọng cần gặp mặt tiểu thư, kính xin Tuệ Nhũ nhân sắp xếp.”
Trình Loan Loan không chắc người này rốt cuộc là tâm phúc của Tào phu nhân, hay là người hầu trung thành của Tào Oánh Oánh, nàng mở miệng nói: “Sắc trời đã tối, đây là đêm động phòng hoa chúc, sợ là không tiện, có chuyện gì có thể nói với ta.”
Bà tử kia rối rắm, không biết nên mở miệng như thế nào.
“Là Tào lão đại xảy ra chuyện sao?” Trình Loan Loan hỏi: “Nếu là chuyện này, vậy nhất định phải gọi Oánh Oánh ra.”
Bà tử vội vàng lắc đầu: “Lão gia uống say, say bất tỉnh nhân sự, nếu không thì tại sao lão nô lại đến thôn Đại Hà cơ chứ, cái này, ai… cái này…”
Con ngươi Trình Loan Loan híp lại, trong chớp mắt, nàng giống như là nghĩ tới cái gì, thăm dò mở miệng: “Là Mạnh di nương xảy ra chuyện?”
Bà tử cả kinh, Tuệ Nhũ nhân thế mà cũng biết Mạnh di nương, xem ra tiểu thư cũng đã nói rõ ràng tất cả mọi chuyện cho bà bà này rồi, đã như thế, bà ta cũng không có gì để giấu diếm nữa.
Bà tử mở miệng nói: “Hôm nay là ngày đại hôn của tiểu thư, Tào phủ mở tiệc mời khách. Những người trong viện tiểu thư chúng ta lưu lại, cũng bị gọi đến tiền viện hỗ trợ. Lão nô ở phòng bếp nhỏ hầm tổ yến cho Mạnh di nương, sau khi giúp đỡ một hồi, liền đem tổ yến đã hầm xong đưa đến phòng Mạnh di nương, kết quả vừa đến, liền phát hiện Mạnh di nương không thấy đâu nữa.
Mạnh di nương ở trong viện tiểu thư nửa năm, rất ít khi ra khỏi viện tử, coi như là đi ra ngoài, cũng là bốn nha hoàn bốn bà tử đi cùng, chỉ sợ xảy ra chuyện. Hôm nay có người ngoài rất hỗn loạn, bên cạnh Mạnh di nương chỉ có một tiểu nha đầu đi cùng, nhất định nàng không có khả năng một mình ra ngoài, lão nô lúc ấy liền ý thức được đại sự không tốt, lập tức đi tìm lão gia. Kết quả lão gia uống say, Tôn quản sự cũng bị phu nhân phái ra khỏi phủ đi làm việc…”
“Tiểu thư đã dặn dò qua, cần phải bảo hộ Mạnh di nương bình an sinh hạ tiểu thiếu gia, lão nô thật sự là không có cách nào, lúc này mới mạo muội đến thôn Đại Hà…”

Advertisement
';
Advertisement