Nến đỏ đốt suốt một đêm.
Bên trong tân phòng tràn ngập mùi hương của nến hỉ, màn tơ màu đỏ nhẹ nhàng bay bay, một chút nắng sớm xuyên qua khe hở cửa sổ bằng gỗ chiếu vào bên trong.
Tiếng chim hót líu lo, gà vịt ở hậu viện cũng được thả ra, ở trong sân líu ríu cạc cạc không ngừng, ánh bình minh tuyệt vời đã bắt đầu.
Triệu Nhị Cẩu nhẹ chân nhẹ tay từ trên giường ngồi dậy, hắn vừa động một cái, người bên gối liền mở mắt.
“Nàng ngủ tiếp một hồi đi.” Triệu Nhị Cẩu nói khẽ, “Lúc này còn sớm, không vội.”
Tào Oánh Oánh chống người, chỉ cảm thấy thân thể như muốn tan rã, cũng may trong phòng ánh sáng rất tối, nhìn không thấy gương mặt xinh đẹp đỏ bừng của nàng.
Nàng thấp giọng nói: “Nên dậy rồi, phải đi thỉnh an nương.”
“Nàng cũng không phải không biết, nương ta luôn dậy muộn.” Triệu Nhị Cẩu đè vai của nàng, “Đêm qua nàng chịu khổ, ngủ tiếp nửa canh giờ, đợi lát nữa ta tới gọi nàng rời giường.”
Bàn tay nóng hổi của hắn đụng phải làn da cổ trần trụi của Tào Oánh Oánh, nàng giật mình một cái, lập tức chui vào trong chăn, gật đầu như giã tỏi: “Vậy chàng mau dậy đi, ta lại nằm thêm chút nữa.”
Triệu Nhị Cẩu bật cười, hắn dém góc chăn, tinh thần sảng khoái rời giường.
Mấy ngày tân hôn, hắn đều không cần đi Đại Hà Yến, bên kia có chuyện đều giao cho Đại Vượng xử lý, tiểu tử Đại Vượng này trải qua non nửa năm rèn luyện đã có thể quản lý tốt tất cả chuyện của Đại Hà Yến, hắn có đi hay không cũng không sao.
Trong viện tờ mờ sáng, Triệu Tam Ngưu cùng Triệu Tứ Đản đang luyện công, Triệu Đại Sơn thì đã sớm ra ruộng.
Triệu Nhị Cẩu nhặt cây rìu trên đất lên, bắt đầu chẻ củi, một đống củi còn chưa bổ xong, hắn liền thấy trong phòng có một người đi tới, là Tào Oánh Oánh đã thức dậy.
Nàng mặc một bộ váy thanh lịch, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc, trên tai và trên cổ, trên cổ tay đều không mang bất kỳ đồ trang sức gì, cùng trang phục đại hôn hôm qua quả thực là cách biệt một trời.
“Nhị tẩu, buổi sáng tốt lành!”
Triệu Tam Ngưu và Triệu Tứ Đản cùng nhau vấn an.
Tào Oánh Oánh cười nói: “Không cần khách khí như thế.”
Trước kia ở cùng nhau qua một tháng, nàng cảm thấy ở chung như bình thường là được rồi.
Nhưng mà Triệu Đại Sơn và Ngô Tuệ Nương vừa tiến đến, nàng lập tức uốn gối phúc thân: “Đại ca đại tẩu, buổi sáng tốt lành.”
Triệu Nhị Cẩu nhịn không được vuốt vuốt tóc của nàng: “Chân trước vừa bảo Tam Ngưu Tứ Đản đừng khách khí, chính nàng lại khách khí như vậy làm gì, giống như trước kia đi.”
Gương mặt Tào Oánh Oánh đỏ lên, thấp giọng nói: “Nhiều người nhìn như vậy, đừng đụng vào tóc ta…”
Triệu Nhị Cẩu càng nhìn nàng càng cảm thấy thích, nhưng trong viện đúng là có nhiều người, hắn cũng không tiện lại động tay động chân, ho khan một cái nói: “Ta đi xem thử nương đã dậy chưa.”
Tào Oánh Oánh thì xoay người đi vào nhà bếp.
Bà tử bên người nàng nói, ngày đầu tiên tân hôn cần tự tay làm cho mẹ chồng một bữa điểm tâm, về sau mẹ chồng nàng dâu mới có thể ở chung hòa hợp.
Nàng ở Tào phủ có nhờ người dạy học nấu ăn, nên lúc này làm cũng không luống cuống tay chân.
Ngụy Hồng Anh vội vàng ngăn cản: “Nhị tẩu, những việc này để chúng ta làm là được rồi, ngài trở về phòng nghỉ ngơi đi, đừng làm bẩn váy áo…”
“Để ta làm, ngươi giúp ta trông bếp lò đi.”
Tào Oánh Oánh nhào nhiều bột mì một chút, nhà đông người, cũng không thể chỉ làm cho mẹ chồng, nếu không thì có vẻ nhị tẩu mới tới như nàng lười biếng.
Nàng vừa vò bột mì xong thì cửa nhà bếp liền xuất hiện bóng dáng của Trình Loan Loan.
Nàng vội vàng xoa xoa tay, phúc thân nói: “Nương, buổi sáng tốt lành.”
“Con đứa nhỏ này, làm sao gả tới ngược lại như người xa lạ thế, về sau không cho phép lại khách khí hành lễ như vậy nữa.” Trình Loan Loan kéo tay của nàng, “Quy củ nhà chúng ta, tân phụ sau khi vào cửa trong vòng ba ngày không cho phép làm việc, con cũng đừng chui vào trong phòng bếp, làm Hồng Anh cũng không được tự nhiên.”