Giờ Dần canh ba, mặt trời lặn về phía tây.
Trình Loan Loan và cả nhà bận rộn làm việc.
Việc của Triệu Tứ Đản rất đơn giản, lên núi lấy rau dại, về cắt nhỏ cho gà ăn.
Triệu Tam Ngưu và Triệu Nhị Cẩu phụ trách xới đất, tưới nước cho mảnh vườn trồng rau khô cằn trước và sau nhà, sau đó lại xới lên một lần nữa, ngày mai là có thể gieo giống.
Triệu Đại Sơn thì làm thạch băng theo sự chỉ dẫn của Trình Loan Loan.
Cho nửa bát hạt thạch hoa vào túi, đặt trong chậu có nước dùng sức chà xát, tiếp tục chà xát, sau đó lấy chày giã, làm sạch hết lớp ngoài của hạt thạch cho đến khi nước trong dần trở nên sền sệt.
Nửa cân hạt thạch hoa thành một chậu bột to sền sệt, chưa đông thành thạch băng.
Nước suối trên núi cũng đủ lạnh, cho thạch băng chưa đông vào ướp lạnh trong nước suối chờ đông lại.
Trong thời gian chờ đợi, Trình Loan Loan bảo mấy nhi tử lên núi tìm quả sơn tra, mùa này là mùa sơn tra vừa chín tới, cắt thịt quả sơn tra cho vào trong thạch băng, hương vị chua chua ngọt ngọt khiến cho người ta ăn một miếng còn muốn ăn thêm miếng nữa.
Trình Loan Loan cùng Ngô Tuệ Nương nấu nước đường trong nồi.
Đây là đường đỏ mua ở thương thành, thời đại này cũng có đường màu đỏ nhưng mà là đường thô, vị không ngon lắm.
Nàng dự tính làm hai hương vị trước, thạch băng sơn tra cùng thạch băng ngọt thêm đường, không biết vị nào được yêu thích hơn.
Ngô Tuệ Nương thấy mẹ chồng cho một hộp đường to vào trong nồi thì vô cùng đau lòng, thời đại này thịt đắt, đường càng đắt, nhiều đường như vậy ít nhất cũng phải năm sáu mươi văn tiền, thật sự có thể kiếm lại số bạc này từ cỏ lồng đèn trên núi sao?
Ngô Tuệ Nương không tin cỏ lồng đèn có thể làm ra món ăn ngon gì, nhưng nàng ấy có một ưu điểm, đó là không nghi ngờ mẹ chồng, mẹ chồng nói cái gì thì làm cái đó.
Khi nước đường được đổ ra, Triệu Tứ Đản ôm một vốc quả sơn tra vọt vào trong phòng.
“Tứ Đản thật lợi hại!” Trình Loan Loan không tiếc lời khích lệ: “Chờ làm được thạch băng, bát thứ nhất sẽ thưởng cho Tứ Đản của chúng ta.”
Triệu Tứ Đản l.i.ế.m liếm môi, ánh mắt nhìn chằm chằm không dời vào thạch băng đang được ướp lạnh trong nước suối.
Trình Loan Loan rửa tay lau khô, cầm một đôi đũa đi đến cạnh chậu nước, dùng đũa chọc thử, thạch băng vẫn chưa đông.
Cũng gần một canh giờ rồi, theo lý thuyết hẳn là nên bắt đầu đông lại mới đúng, chẳng lẽ nàng quên bước nào sao?
Nàng ngồi bên cạnh, trầm tư suy nghĩ, nhớ lại từng chi tiết lần tự tay làm thạch băng ở Tín Dương…. Nhớ ra rồi, nàng thật sự quên một bước, lúc nàng chà xát sạch hạt thạch hoa, không biết nhân viên công tác đã cho bột gì vào trong bát, bột này hẳn là mấu chốt làm đông.
Triệu Tứ Đản ngồi xổm xuống bên cạnh chậu, chớp đôi mắt to: “Nương, ăn được chưa?”
Triệu Nhị Cẩu lén đưa đầu ngón tay l.i.ế.m một chút, ánh mắt sáng lên: “Mát mát, lạnh lạnh, ăn ngon thật.”
“Thật vậy ạ?” Triệu Tứ Đản nhịn không được, vội vàng lấy thìa xúc một miếng đưa vào miệng, hắn uốn lưỡi, hai mắt tỏa sáng: “Nương, cái này gọi là gì? Lúc trời nóng ăn rất mát, con rất thích, khẳng định có thể bán ra tiền.”
Trình Loan Loan nhìn thấy một chậu sản phẩm thất bại, hơi bất đắc dĩ nói: “Cái này ăn được, nhưng không thể bán được, làm lại một lần nữa.”
Ngô Tuệ Nương không yên nói: “Nương, có phải con làm không tốt không?”
Từ đầu tới cuối, đều là mẹ chồng nói làm thế nào, nàng ấy tự tay làm từng bước, nàng ấy sợ nhầm lẫn ở bước nào đó làm hỏng việc làm ăn của mẹ chồng.
Trình Loan Loan lắc đầu: “Không liên quan tới con, do ta quên trong lúc làm phải thêm thứ gì, các con mỗi người ăn một bát trước đi, sau đó chuẩn bị làm bữa tối, ta một mình im lặng suy nghĩ một lát.”
Nàng đi đến sau nhà, thổi ra một hơi, lại một lần nữa tập trung suy nghĩ nhớ lại.
Nhưng đời trước nàng chỉ là đi du lịch, vốn không chú ý tới bột kia là bột gì, cho dù nàng nhớ thế nào đều không nhớ ra.