Vụ nổ mỏ than 2
Trình Loan Loan đã ngửi thấy mùi tương tự như mùi táo, khi nồng độ khí metan cực cao, sẽ có loại mùi này xuất hiện.
Giọng nói của nàng trở nên lạnh hơn: “Ta lặp lại lần nữa, lên ngay!”
Ngô đại nhân đã từ trong vẻ mặt biến hóa của Trình Loan Loan nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự tình, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng nhất định rất nghiêm trọng.
Hắn lạnh lùng mở miệng: “Tất cả mọi người lập tức đi lên, đây là mệnh lệnh, người chống lại mệnh lệnh, khai trừ khỏi mỏ than!”
Chân người nọ vừa bước xuống một cấp, nghe nói như vậy, đành phải thu hồi lại, bạch bạch bạch nhanh chóng trèo lên trên.
Trình Loan Loan quay đầu nhìn về phía mấy người đang đào than lộ thiên trên núi, cao giọng nói: “Công việc trong tay đều dừng lại, mau xuống núi, mau!”
Mọi người ở đây đều biết nàng là Tuệ Nhũ nhân, lời nói của nàng so với lời nói của lý chính còn có tác dụng hơn. Những công nhân kia nhìn thoáng qua nhau, sau đó xách sọt trúc chứa than lên, nhanh chóng chạy xuống chân núi.
Công nhân trong giếng mỏ cũng từng người một trèo lên, tổng cộng tám người, đều là mặt mày xám xịt, cầm dụng cụ chạy xuống chân núi.
Trình Loan Loan nói rất nhanh: “Ngô đại nhân, trên núi còn có người khác nữa không?”
Ngô đại nhân lắc đầu: “Những người khác đều ở phía sau núi, Tuệ Nhũ nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đi, xuống núi trước.”
Trình Loan Loan nhấc làn váy lên rồi đi xuống chân núi.
Ngô đại nhân đi theo phía sau nàng, cũng không dám trì hoãn.
Ngay sau đó!
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn từ phía sau truyền đến.
Ngô đại nhân chỉ cảm giác được một sức ép thật lớn hướng mình vọt tới, hắn không kịp quay đầu lại kiểm tra tình huống, cả người liền không khống chế được bay về phía trước.
Thân thể hắn đụng vào lưng Trình Loan Loan, nàng bị đụng phải lộc cộc lăn xuống dưới chân núi, đám hán tử đi trước mặt nàng cũng bị sức ép chấn động ngã xuống đất.
Nàng muốn bắt lấy thứ gì đó ổn định thân hình, nhưng căn bản là không bắt được, cả người giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, thân thể trên đường núi phảng phất bị nghiền nát một lần, cuối cùng đầu nàng đụng mạnh vào một tảng đá ở chân núi, sau đó mất đi ý thức.
“Tuệ Nhũ nhân!”
“Ngô đại nhân!”
Quan sai dưới chân núi sau khi nghe tiếng nổ vang lập tức lên núi, chỉ thấy trên con đường này tất cả đều là người bị thương. Những thôn dân kia đi ở phía trước, tuy rằng cũng từ trên núi lăn xuống, nhưng đều là bị thương ngoài da, cũng không có gì đáng ngại. Ngược lại Tuệ Nhũ nhân cùng Ngô đại nhân, hai người đều hôn mê bất tỉnh.
“Mau, đi trong thành mời đại phu!”
“Mỏ than bị nổ, nhất định phải bẩm báo tri phủ đại nhân, báo lên triều đình!”
Trong thôn một trận binh hoang mã loạn, lòng người hoảng sợ.
Trình Loan Loan chỉ cảm thấy đầu mình rất đau rất đau, nàng nghe thấy bên cạnh vẫn có người khóc, cảm giác có người đang cho mình uống thuốc. Thuốc quá đắng, nàng căn bản là nuốt không nổi, tất cả đều nôn ra, kết quả người chiếu cố cho nàng vẫn tiếp tục đút, đút xong cũng không nhét mứt hay gì đó khác vào miệng nàng nữa.
Nàng ngơ ngơ ngác ngác không biết ngủ bao lâu, khi mở mắt ra, xung quanh một mảnh đen kịt.
“Nương, cuối cùng người cũng tỉnh!”
Tào Oánh Oánh canh giữ bên giường vẻ mặt mừng rỡ, không khỏi lệ rơi đầy mặt.
Nàng vội vàng quay đầu lại hô: “Đại tẩu, thuốc xong chưa, mau bưng tới, nương tỉnh rồi!”
Ngô Tuệ Nương vẫn một mực ở trong phòng bếp canh giữ ấm sắc thuốc, vừa nghe lời này, lập tức đem thuốc trong ấm rót vào trong chén nhỏ bưng vào.
Chỉ trong chốc lát, trong phòng chật ních người.
Trình Viên Viên đang đút thuốc, trong mắt hai nhi tức rưng rưng, bốn nhi tử ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, Đại Nha Nhị Nha Tam Mao, còn có Hồng Anh Hồng Diễm Tiểu Hải cũng vẻ mặt lo lắng.
Trình Loan Loan gian nan nuốt thuốc vào: “Lúc này là giờ nào, ta hôn mê bao lâu rồi? ”
“Bây giờ là giờ hợi.” Triệu Đại Sơn mở miệng: “Sáng hôm qua mỏ than nổ tung, nương mê man suốt cả hai ngày một đêm.”