Phải xứng đáng với bữa ăn này 2
Lúc nàng đi ra ngoài, Tào Oánh Oánh lập tức nghênh đón: “Nương, sao nương lại dậy thế, có phải đói bụng không, trên bếp vẫn còn canh cá chép giữ ấm, con…”
“Ta vừa mới ăn một chén canh bồ câu, ăn không nổi nữa.” Trình Loan khoát tay: “Ta đi công xưởng bên kia có chuyện rất quan trọng, con đừng đi theo.”
Nàng nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Tào Oánh Oánh vội vàng gọi Ngụy Hồng Diễm tới: “Mau đi theo, cũng có thể chiếu cố.”
Ngụy Hồng Diễm ôm tiểu hài tử trong lòng, đi theo phía sau Trình Loan Loan.
Lúc này chính là sau giờ nghỉ trưa, công nhân lục tục đến làm việc, người trong thôn đều ăn ở nhà mình, người ngoài thôn thì tùy tiện tìm một chỗ ngồi, đem bánh bột ngô buổi sáng mang đến ngâm nước nóng lấp đầy bụng, ăn xong dựa vào vách tường chợp mắt, bất cứ khi nào cũng có thể tiếp tục công việc.
“Nào nào, mọi người đều tập hợp một chút!”
Ngôn chưởng quỹ cất giọng, gọi mọi người ở cả hai phường đến một mảnh đất bằng phẳng tập hợp.
Hơn một trăm người, trong đó nam nữ tỷ lệ ngang nhau, tập trung đứng trên mặt đất bằng phẳng. Mọi người đứng xếp thành hàng, tổ trưởng đứng ở hàng đầu tiên, không châu đầu nối tai nói chuyện, vô cùng yên tĩnh.
“Được rồi, sau đây chủ nhân sẽ tuyên bố một chuyện đại sự.” Ngôn chưởng quỹ nhường vị trí.
Trình Loan Loan đi qua, ánh mắt thong dong nhìn toàn trường: “Cảm ơn mọi người trong khoảng thời gian này đã làm việc chăm chỉ, bởi vì các ngươi bỏ sức, phường mới phát triển càng ngày càng tốt. Làm việc phải ra sức, ra sức phải ăn no bụng, ở chỗ này làm việc cả ngày mệt c.h.ế.t mệt sống mà trong bụng không có chút thịt béo nào, chuyện này nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nói Tuệ Nhũ nhân ta đối xử khắc nghiệt với dân chúng.”
Công nhân phía dưới liên tục nói: “Không có không có, chúng ta ăn rất no!” –
“Nếu ai truyền loạn cái này, chính là đối địch với cả thôn Đại Hà chúng ta!”
“Nương Đại Sơn đừng lo lắng chuyện này, ai dám nói lung tung, ta xé nát miệng hắn!”
Trình Loan Loan cười rộ lên: “Ta biết mọi người sẽ không nói lung tung, nhưng ta càng hy vọng mọi người đều được lấp đầy bụng để làm việc, cho nên, ta và lão thái thái đã thương nghị xong, quyết định bao bữa ăn trưa cho mọi người. Mọi người chỉ cần cầm tấm phiếu nhỏ này, có thể đến quán ăn Đại Hà ăn một bữa trưa miễn phí.”
Nàng cầm một xấp phiếu nhỏ trong tay, đây là mấy tấm phiếu nhỏ tạm thời cắt ra, trên đó có đóng dấu, mỗi người mỗi ngày có thể nhận được một tấm, dùng tấm phiếu này để ăn cơm.
Người ở hiện trường im lặng trong chớp mắt ngắn ngủi, sau đó bộc phát ra tiếng vui mừng thật lớn.
“Trời đất ơi!”
“Nương Đại Sơn cũng quá hào phóng rồi!”
“Cơm trưa của hơn một trăm người chúng ta, phải tốn bao nhiêu tiền!”
“Vì để cho chúng ta an tâm làm việc, nương Đại Sơn thật sự bỏ vốn ra!”
“Cho nên tất cả mọi người đều không được lười biếng, đừng có đến giờ tan việc liền chạy về nhà, làm xong việc trên tay đã rồi đi!”
“Đúng đúng đúng, nhất định phải xứng đáng với bữa cơm này!”
“…”
Các thôn dân đi ngang qua xa xa nhìn thấy một màn này, đều hâm mộ đến chảy nước miếng.
Nghe nói phường bên này đang chế tác y phục làm việc, một người hai bộ, y phục miễn phí thì thôi, hiện tại thế nhưng còn có thể ăn cơm miễn phí nữa.
Bọn họ cũng muốn vào phường làm việc, nhưng ánh mắt Triệu lão thái thái quá độc, chỉ cần những người cần cù nhất, kiên định nhất, những người lao động bình thường như bọn họ không được chào đón, chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn.