Yến hội của Tiền gia 2
Lâm phu nhân là một người có tính tình tương đối hướng nội, yên lặng dùng bữa.
“Lâm phu nhân, lệnh ái đoan trang tao nhã thật khiến người khác yêu thích.” Ánh mắt Trịnh phu nhân dừng trên người Lâm tiểu thư: “Không biết Lâm tiểu thư có hôn ước hay chưa?”
Lâm phu nhân cười nói: “Nàng còn nhỏ, ta dự tính giữ nàng lại bên cạnh thêm hai năm nữa rồi tính.”
“Lâm tiểu thư cũng mười sáu rồi phải không.” Trịnh phu nhân kinh ngạc: “Mười sáu tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi, lưu lai lưu khứ lưu thành cừu[1], việc này không ổn đâu.” __
__
[1] Ám chỉ con gái đã đến lúc lập gia đình, nếu như vì quá yêu thương mà giữ lại lâu bên mình, con cái sẽ giận cha mẹ
Lâm phu nhân mím môi cười nhẹ, không nói gì.
Sau khi yến hội kết thúc, Tiền phủ còn bố trí sân khấu kịch, diễn những hí khúc uyển chuyển hàm xúc chuẩn mực của Hồ Châu, những phu nhân đó không có hoạt động giải trí nào khác, rất thích xem kịch.
Cũng có vài người không thích xem kịch, ngồi đánh bài ngay bên cạnh.
Trình Loan Loan nhìn lướt qua, thoáng chốc hơi xấu hổ, vậy mà lại là trò đấu địa chủ.
Trò đấu địa chủ nàng dạy cho Thẩm lão phu nhân và Mạnh di nương không biết đã truyền đến huyện Bạch Vân từ lúc nào, hơn nữa nhìn cách những người này thuần thục chuyền bài ra bài thì rõ ràng không phải ngày một ngày hai.
Có phải cũng nên chế tạo ra mạt chược không? Phỏng chừng càng được hoan nghênh hơn trò đấu địa chủ.
Một phu nhân thấy nàng nhìn chăm chú vào các quân bài, có lòng tốt mời nàng: “Tuệ nhũ nhân, có muốn chơi vài ván không?”
Trình Loan Loan vội vàng xua tay: “Không cần, ta xem kịch là được rồi.”
Nàng đánh bài quá kém, không đánh lại cả Thẩm lão phu nhân, sợ là càng đánh không lại nhóm phu nhân có kỹ thuật vô cùng thành thục này.
Nàng xem kịch một lát, đang diễn vở các phi tần trong cung tranh sủng, đều là một vài thủ đoạn tranh sủng dễ đoán, chán đến mức Trình Loan Loan mệt mỏi muốn ngủ.
Vừa nãy nàng uống khá nhiều nước trà nên tính đi đến cung phòng[2] một chuyến.
[2] Phòng vệ sinh
Sau khi tới nơi này, Ngụy Hồng Anh đã hỏi thăm rõ ràng vị trí của cung phòng từ nhóm nha hoàn, đi trước dẫn đường, đưa Trình Loan Loan đến sân sau.
Mới vừa đi đến chỗ không người, chợt nghe thấy âm thanh nói chuyện.
Ngụy Hồng Anh vội vàng dừng bước, bước chân của Trình Loan Loan cũng dừng lại, không đi qua quấy rầy, vốn chuẩn bị rời đi trước nhưng lại nghe thấy hai người bên kia dường như đang bàn chuyện hôn sự nên nổi lên lòng tò mò.
Ánh mắt của nàng nhìn xuyên qua khe hở của cây cỏ, hai người kia chính là Trịnh phu nhân và Lâm phu nhân.
Vừa mới nhìn thấy Lâm tiểu thư, ta đã rất thích, ta giận chính mình sao lại không sinh được một nữ nhi như vậy.” Trịnh phu nhân kéo tay Lâm phu nhân: “Ta có một nhi tử, năm nay mười tám, vẫn chưa có hôn phối, hắn vừa tham gia viện thí năm nay, đứng đầu trong danh sách, đã là tú tài, nhất định cũng sẽ đỗ cuộc thi Hương mùa thu, có thể bớt chút thời gian để nhi tử không nên thân của ta gặp mặt Lâm phu nhân một chút….”
Nàng ta còn chưa nói xong, Lâm phu nhân lạnh nhạt cười: “Ta còn tính giữ nữ nhi bên cạnh thêm hai năm nữa, không tiện làm chậm trễ việc tốt của lệnh công tử, ta hơi gấp, xin lỗi vì không tiếp được.”
Lâm phu nhân xoay người rời đi.
“Phu nhân, Lâm phu nhân này không coi trọng thiếu gia của chúng ta.” Lão nô phía sau Trịnh phu nhân thấp giọng nói: “Lâm phu nhân kiêu căng ngạo mạn như thế, xem ra hai năm nữa Lâm đại nhân chắc chắn sẽ về kinh thăng quan. Nghe nói Lâm gia là gia tộc lớn, nếu thiếu gia trở thành nữ tế của Lâm gia thì tiền đồ sẽ vô cùng rộng mở….”
Trịnh phu nhân mím chặt môi.
Nhi tử của nàng ta ưu tú như vậy, trước mắt nữ tử duy nhất có thể xứng đôi với nhi tử mà nàng ta tiếp xúc được chính là trưởng nữ của Lâm gia nhưng Lâm phu nhân lại không chừa chút cơ hội nào.
Đáy mắt nàng ta hiện lên vẻ mưu mô, đi về hướng ngược lại.
Trình Loan Loan vội vàng giấu bóng dáng của mình đi, sợ bị phát hiện.
Nàng còn tưởng rằng sẽ nghe được một chuyện tốt, không ngờ lại thấy được dáng vẻ chật vật của Trịnh phu nhân, nếu như phát hiện bị nghe lén, sợ là Trịnh phu nhân sẽ tức chết.
Sau này nàng không bao giờ làm chuyện này nữa, rất chột dạ.