Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Ngươi bỏ ý định đó đi 2
“Ta nghĩ quan hệ quá gần cũng không tốt.” Nàng cẩn thận dùng từ, “Sau này nếu đôi phu thê xảy ra mâu thuẫn gì, vậy thì ngươi và nhà mẹ đẻ ngươi chẳng phải sẽ trở mặt, được không bù mất.”
“Hài tử Tiểu Lỗi này tính tình cực tốt, không thể nào xảy ra mâu thuẫn với Xuân Hoa đâu.” Vẻ mặt Tôn Thị không quan tâm, “Chỉ là Xuân Hoa quá bướng bỉnh, có c.h.ế.t cũng không đồng ý. Nhưng mà chỉ cần Tiểu Lỗi đối tốt với Xuân Hoa, nha đầu này sớm muộn cũng sẽ đồng ý gả đi thôi.”
Trình Loan Loan không nói nên lời.
Xuân Hoa không phải là khuê nữ của nàng nên nàng có nói thêm nữa cũng vô dụng. Còn không bằng đi tìm Triệu lão thái thái thổi chút gió bên tai, lời của lão thái thái tương đối có tác dụng.
Bên kia, Tôn Tiểu Lỗi đi hồi lâu, cuối cùng cũng đến được huyện Bình An.
Đại Hà Yến nằm ở phía cuối con đường, vốn dĩ nơi đây không náo nhiệt, nhưng từ khi danh tiếng Đại Hà Yến vang xa, việc buôn bán của một số cửa hàng cuối phố cũng tốt lên.
Buổi chiều, bên trong cửa hàng không có khách.
Triệu Nhị Cẩu ngồi ở quầy xem sổ sách, Đại Vượng đang dọn dẹp phòng kho, Ngôn Thiết Tử lau bàn, Trình Phóng quét rác, Ngô Tuệ nương và Xuân Hoa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn buổi chiều trong phòng bếp.
Tôn Tiểu Lỗi đứng ở cửa, không dám bước vào, hô lên một tiếng: “Nhị Cẩu ca, Xuân Hoa có ở đây không?”
“Là Tiểu Lỗi đó à, mau vào đây.” Triệu Nhị Cẩu ngẩng đầu, “Ngươi tìm Xuân Hoa có việc gì, nàng đang bận việc trong phòng bếp, ngươi cứ vào đó đi.”
“Đa tạ Nhị Cẩu ca!”
Tôn Tiểu Lỗi lau đế giày ở bên ngoài, sau đó mới bước qua ngưỡng cửa đi vào.
Xuân Hoa đang xử lý cá sống, dùng d.a.o đập vào đầu cá thật mạnh, nhưng con cái kia lại tuột khỏi tay, rơi trên mặt đất.
Nàng đang định cúi người xuống nhặt thì một cánh tay khác đã nhanh hơn, nhặt con cá lên.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy là Tôn Tiểu Lỗi, khuôn mặt vốn không cảm xúc gì đột nhiên trầm xuống: “Sao huynh lại đến đây?”
Trước đây nàng cũng không ghét vị biểu ca này, nhưng từ khi nương nàng có những suy nghĩ hoang đường kia, nàng lại thấy vị biểu ca này rất không thuận mắt.
“Xuân Hoa, muội rửa tay đi rồi ra ngoài nói chuyện với biểu ca muội đi.” Ngô Tuệ Nương cười nói, “Cũng mang đĩa điểm tâm này ra luôn đi, lại thêm một ly trà.”
Tôn Tiểu Lỗi vội vàng xua tay: “Không cần phiền phức vậy đâu, ta đến để giúp việc.”
Hắn cầm con d.a.o lên, nhanh nhẹn giúp họ m.ổ b.ụ.n.g cá, vùi đầu làm việc chăm chỉ, mổ cá xong rồi đến g.i.ế.c gà g.i.ế.c vịt.
Ngô Tuệ Nương nhịn không được phải khen: “Trông ngươi tuổi không lớn mà việc gì cũng biết làm, nhưng mà nơi này không cần đến ngươi, đừng để y phục dính bẩn, ra sảnh lớn ngồi một lát đi.”
“Ta dù sao cũng rảnh không có việc gì làm.” Tôn Tiểu Lỗi thật thà nói, “Nương ta đã dặn, bảo ta sau này ngày nào cũng đến giúp Xuân Hoa làm việc, ta sức lớn, việc gì cũng làm được…”
Nghe vậy, sắc mặt Xuân Hoa liền tối sầm lại.
Đây là muốn ăn chắc nàng sao, một tới hai đi liền muốn định ra hôn sự à?
Nàng xắn tay áo, giành lấy con d.a.o trên tay Tôn Tiểu Lỗi, đẩy hắn ra khỏi tiệm: “Ngươi đi đi, đi mau đi, sau này đừng tới đây nữa, thấy ngươi ta liền cảm thấy phiền!”
Tôn Tiểu Lỗi quýnh lên nói: “Ta không có ý gì khác, chỉ là thấy muội mỗi ngày làm việc quá mệt nhọc nên muốn tới giúp muội. Muội đừng cảm thấy mắc nợ, còn hai miếng lót giày này là mẫu thân ta tự tay làm cho muội…”
“Nhà ngươi có cả núi việc nhà nông, ngươi quay về giúp cha mẹ làm việc đi!” Xuân Hoa ngừng một lúc, thấp giọng nói, “Ta biết ngươi có ý đồ gì, sẵn đây ta nói luôn, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không gả vào Tôn gia các người đâu, ngươi từ bỏ ý định đó đi!”
Nàng quay người, đóng sập cửa tiệm lại cái rầm.
Người trong tiệm ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc.
Xuân Hoa từ trước đến nay tính tình đều rất dịu dàng và nội liễm, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nàng nổi giận.
“Rầm rầm rầm!”
Cửa tiệm đột nhiên bị gõ vang.
Xuân Hoa cắn răng nói: “Đã nói ngươi đừng đến rồi mà!”
“Giữa ban ngày sao lại đóng cửa?” Giọng nói của A Phúc vang lên ở bên ngoài, “Mau mở cửa, ta đến tìm Đại Vượng.”
Triệu Đại Vượng vội nói: “A, A Phúc chắc là có đồ muốn đưa cho a gia, mau để cho hắn vào.”
Xuân Hoa có chút ngượng ngùng, giơ tay mở cửa tiệm ra.
A Phúc bước vào thì nhận ra sắc mặt nàng không tốt lắm, kinh ngạc nói: “Là ai chọc giận Xuân Hoa nhà chúng ta vậy?”
“Còn hỏi, ngươi muốn rước họa vào đầu à?” Triệu Đại Vượng kéo A Phúc đi vào hậu viện, “Lần này ngươi lại mang cho a gia ta đồ tốt gì đây…”

Advertisement
';
Advertisement