Triệu Tứ Đản quá tự mãn 1
Bước vào đầu mùa hè, mặt trời mọc càng ngày càng sớm.
Trình Loan Loan vốn còn muốn ngủ thêm một chút, nhưng cả nhà đều đã tỉnh dậy được ít nhất nửa canh giờ, nàng cũng không ngủ thêm được, ngáp một cái rồi đứng dậy ra khỏi giường.
Ngụy Hồng Anh đã sớm giặt quần áo xong và phơi ở nơi thoáng gió bên cạnh sân, sau đó nhanh nhẹn bưng bữa sáng ra.
Bữa sáng là mì, kết hợp với thịt băm và trứng tráng, còn cho cá và tôm sông vừa vớt lên từ trong sông, ăn vào miệng rất thơm ngon.
Vừa mới ăn đã thấy tiểu khuê nữ của Ngu gia là Ngu Kiều ôm một đống đồ đi vào cửa sân.
“Kiều Kiều, sao cháu lại tới đây?” Trình Loan Loan nhiệt tình chào hỏi: “Ăn sáng chưa, có muốn ăn thêm một miếng nữa không?”
Ngu Kiều lắc đầu: “Chào buổi sáng thẩm ạ, cháu tới tìm Cảnh Tư ca ca, những người khác đâu rồi?”
Đang nói chuyện thì Triệu Tứ Đản vừa từ trong phòng đi ra, khi nhìn thấy đồ vật trong tay nàng ấy, khóe miệng giật giật: “Cái kia, ta chỉ là nói đùa thôi, thật sự không muốn học vẽ. tranh..”
“Khi còn bé ta cũng chỉ là nói đùa thôi, nhưng cha ta đều ép ta học vẽ tranh mỗi ngày, nếu huynh đã nói ra khỏi miệng, vậy thì phải làm được.” Ngu Kiều hừ một tiếng, đi vào, đặt đồ vật trong tay lên trên bàn đá trong sân: “Đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, Cảnh Tư ca ca, huynh mau tới đây, ta dạy huynh nhập môn.”
Triệu Tứ Đản rất là đau đầu, hắn là nghe nói tranh của Ngu phu tử bán được giá cao cho nên thuận miệng nói một câu muốn học vẽ.
Không nghĩ tới, bị tiểu nha đầu này nghe thấy, la hét muốn dạy hắn học, mỗi ngày thời gian để hắn học võ đọc sách đã hoàn toàn không đủ dùng, nào có thời gian mà học cái này.
“Tứ Đản, ta cảm thấy con quả thật nên học vẽ.” Trình Loan Loan mở miệng nói: “Vẽ tranh có thể hun đúc cảm xúc, có thể bình tĩnh lại tâm trạng nóng nảy, con nên trầm tính lại.”
Hài tử này đọc sách còn chưa tới một năm, đã thông qua kỳ thi huyện, hơn nữa mỗi ngày đều được Ngu phu tử khen ngợi, được các hài tử cùng tuổi trong thôn hâm mộ, một trái tim đã sớm không biết bay đi đâu.
Con đường khoa cử rất dài, tương lai còn có một chặng đường rất xa để đi, nếu một người có bước chân phù phiếm thì sẽ đi không được xa.
Ngu Kiều hếch cằm lên: “Thẩm đã nói như vậy rồi, Cảnh Tư ca ca hãy ngoan ngoãn theo ta học đi, ta dạy cho huynh vẫn là dư sức.”
Triệu Tứ Đản gãi gãi ót, gần đây, hình như hắn hơi tự mãn, bởi vì hắn đọc sách giỏi hơn so với các đồng bạn cùng tuổi trong thôn, đánh nhau cũng không thua bất kỳ một người nào, hắn luôn cảm thấy mình đã rất ưu tú, nhưng hắn chỉ đang so sánh với những hài tử trong thôn Đại Hà, còn giống như Ngu Kiều, người Hồ Châu, một nữ oa mới sáu tuổi đã biết vẽ tranh, vậy ở Hồ Châu sẽ có bao nhiêu hài tử ưu tú hơn.
Ngay lập tức hắn nói: “Ừ, ta sẽ theo muội học.”
Ngu Kiều trải giấy và bút mực ra, nghiêm túc mở miệng nói: “Chúng ta học vẽ quả nho trước, xem kìa, quả nho đã mọc ra rồi…”
Lúc này Triệu Tứ Đản mới chú ý tới, trên giàn nho trong sân đã có rất nhiều quả nho nhỏ màu xanh, từng chùm từng chùm treo trên dây leo, nhìn rất vui mắt.
“A, Cảnh Tư ca ca, chẳng lẽ huynh không biết nho nhà mình đã mọc ra chứ, như này là không được, cha ta nói, người vẽ tranh phải có một đôi mắt giỏi quan sát.” Ngu Kiều cầm bút lông và nói: “Trước tiên huynh hãy dùng thời gian một chén trà để quan sát quả nho, sau đó chúng ta lại bắt đầu…”
Trình Loan Loan có chút xấu hổ, mỗi ngày nàng đều ngồi trong sân uống trà ngắm hoa, thế nhưng cũng mới chú ý tới nho đã mọc ra.
Nhìn vào sự phát triển của quả nho, sợ rằng phải mất ít nhất một tháng nữa mới chín.
Hai hài tử ở trong sân nghiêm túc quan sát vẽ tranh, Trình Loan Loan không quấy rầy nữa.
Hôm qua nàng viết thực đơn tiệc sen, phải đi trao đổi với Văn thị một chút.
Tiệc sen, đúng như tên gọi của nó, chính là những món ăn được làm từ sen, ví dụ như dùng hoa sen làm nguyên liệu chính, bọc trứng và bột mì rồi cho vào chảo dầu chiên lên, sau đó vớt ra, nhưng phần lớn vẫn dùng hoa sen làm nguyên liệu phụ, mượn hương thơm và vẻ đẹp của hoa sen, phối hợp thành mười hai món ăn tinh xảo.