Mạnh di nương được đề chính 1
“Chúc mừng, chúc mừng!
“Chúc mừng Tào lão đại hỉ đắc lân nhi[1]!”
[1] Hỉ đắc lân nhi: vào thời cổ đại, khi một gia đình sinh được con trai thì người ta thường sử dụng câu này để chúc mừng.
Rất nhiều người đến cửa chúc mừng, tặng lễ, được gã sai vặt và nha hoàn dẫn đi vào trong.
Trình Loan Loan bước lên bậc thang, đưa lễ vật trong tay lên: “Chúc mừng ông thông gia sinh được quý tử, hy vọng hài tử này bình an khỏe mạnh lớn lên.”
“Bà thông gia, chỉ chờ ngươi đến đây!” Đôi mắt Tào Đức Phúc cười thành một cái khe nhỏ: “Ta đã mời Thẩm huyện lệnh đặt giúp đại danh cho hài tử, còn nhũ danh thì giao cho bà thông gia, kính nhờ bà thông gia suy nghĩ giúp.”
Nhi tử này của hắn có thể bình an sinh ra, may mà nhờ Thẩm huyện lệnh và bà thông gia ra tay giúp đỡ, nếu không, hắn thật sự phải đoạn tử tuyệt tôn.
Trình Loan Loan gật đầu đồng ý, đại danh còn phải hao tổn tinh thần để suy nghĩ chứ nhũ danh thì đơn giản hơn một chút, không khó.
Nàng bảo Triệu Nhị Cẩu đứng ở cửa cùng nhạc phụ đại nhân đón khách, còn mình thì cùng Tào Oánh Oánh đi về phía viện của Mạnh di nương.
Sau khi Tề thị bị nhốt vào đại lao, chủ viện liền bỏ trống, Mạnh di nương vừa về Tào phủ đã tùy tiện chuyển vào đây, trong phủ này cũng không ai dám nói gì nàng.
Chủ viện rất náo nhiệt, gian ngoài là phu nhân của một số đồng bạn làm ăn của Tào gia.
Một số người thân của Tào gia cùng với một ít phu nhân có quan hệ thân thiết thì ở trong phòng.
Trình Loan Loan và Tào Oánh Oánh đương nhiên là đi vào trong phòng.
Vừa đi vào đã nghe được giọng nói vui vẻ của Mạnh di nương: “Lão phu nhân, cái tên này quá hay, rất xứng với nhi tử của ta!”
Nhìn thấy Trình Loan Loan và Tào Oánh Oánh tiến vào, nàng ấy vội vàng nói: “Thẩm đại nhân đặt cho nhi tử ta một cái tên rất hay, tên là Tào Dần, ý chỉ con hổ trong mười hai con giáp, nhi tử này của ta tương lai sẽ trở thành người có năng lực, Tuệ Nhũ Nhân, làm phiền ngài hỗ trợ lấy một cái nhũ danh.”
Trình Loan Loan nhìn thoáng qua hài tử nằm trên giường, thật sự là một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, đường nét này vừa nhìn đã biết là nòi giống của Tào Đức Phúc, thật sự là quá giống.
“Gọi là Thạch Đầu đi.” Nàng cười nói: “Tào lão đại chỉ có một đứa con trai như vậy, nhất định sẽ coi như bảo bối, nếu bị chiều hư thì không tốt, nhũ danh là Thạch Đầu, ý là nhắc nhở, hy vọng Tào lão đại và Mạnh di nương đừng coi hài tử là trân bảo, mà là đối đãi như với tảng đá, nên giáo dục thì giáo dục, lúc đánh vẫn phải đánh, như vậy sau này mới trở thành người có năng lực được.”
Mạnh di nương có chút ngượng ngùng, không phải sao, ba ngày nay, Tào Đức Phúc coi nhi tử như tròng mắt mà che chở cưng chiều, nàng ấy vốn còn cảm thấy rất vui mừng, dù sao nhi tử được yêu thương, địa vị của nàng ấy cũng ổn định, nhưng Tuệ Nhũ Nhân vừa nói như vậy, làm cho nàng ấy lại lo lắng, nếu quá yêu chiều thì có thể biến thành Tào Hoành thứ hai.
Đứa nhỏ Tào Hoành kia, nàng ấy vừa nhìn đã thấy chán ghét.
“Cái tên này không tệ.” Thẩm lão phu nhân gật đầu: “Tiểu Chính nhà chúng ta chính là bị chiều hư, cũng may có con làm mẹ nuôi dạy dỗ, nếu không sẽ không có khả năng thi đậu tú tài.”
Trong phòng, những phu nhân trong gia tộc Tào gia đều mang vẻ mặt phức tạp.
Lúc trước khi biết được Tào Hoành không phải huyết mạch của Tào gia, các nàng ai nấy đều vô cùng vui sướng, hận không thể lập tức đưa nhi tử đến làm con thừa tự cho Tào Đức Phúc.
Các nàng đang tranh giành nhau một cách hăng hái thì không nghĩ tới, Mạnh di nương này lại sinh con, còn sinh ra một tiểu tử mập mạp.
Lần này, những suy nghĩ trong đầu các nàng đều bị tiêu diệt hết.
Một vị phu nhân thấy khó chịu trong lòng, giọng nói cũng mang theo sự khó chịu kia: “Nói hài tử này có mệnh tốt, thật đúng là mệnh tốt, trở thành hương khói duy nhất của Tào gia, nói mệnh hắn không tốt, cũng xác thực là không tốt, có một nương làm thiếp, cái danh con thứ này cả đời cũng không bỏ được.”
Bên cạnh một phu nhân khác phụ họa theo: “Nghe nói thứ tử sau khi thi đỗ cử nhân cũng sẽ thấp hơn một chút so với đích xuất, bậc quan cũng thấp hơn một bậc, hài tử này thật đáng thương.”