Họa từ miệng mà ra 2
Tôn thị vốn đang ngẩng cao đầu cũng gục đầu xuống, trong giọng nói pha lẫn ảo não và tự trách: “Đều do ta, ta không nên mù mắt mà muốn gả Xuân Hoa về nương gia của ta…. Nếu không xảy ra việc này thì ta đâu biết đại tẩu kia của ta lại là hạng người như thế, còn có Tiểu Lỗi, bình thường là đứa nhỏ nghe lời thành thật biết bao nhiêu, sao lại dám làm chuyện này với Xuân Hoa, ta có mắt không tròng, mắt bị mù rồi….”
“Ngươi biết là tốt rồi.” Triệu lão thái thái lạnh lùng liếc nàng ta một cái: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chăm lo tốt cho Hiên Hiên là được rồi, đừng nhúng tay vào hôn sự của Xuân Hoa và Đông Hoa nữa. Lão tam, ngày mai con vào thành mua ít đồ, đến Thẩm phủ cảm tạ A Phúc, không có đứa nhỏ A Phúc này thì Xuân Hoa của chúng ta đã thật sự bị hủy hoại rồi.”
Triệu Hữu Tài liên tục gật đầu.
Trình Loan Loan giao Triệu Minh Hiên đang ngủ say trên tay cho Tôn thị, lạnh nhạt mở miệng nói: “Tam thẩm tụi nhỏ, cổ nhân có nói, họa là từ miệng mà ra, lời này quả thật không sai chút nào. Nhiều thế hệ của Tôn gia đều làm ruộng ở thôn Hoa Quế, sợ là có nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới chiêu gạo nấu thành cơm này, ngươi nói xem tẩu tử Tôn gia được ai gợi ý?”
Sắc mặt Tôn thị trắng nhợt, nàng ta đã biết vì sao rồi.
“Chuyện của Trịnh gia và Lâm gia truyền ra từ miệng ngươi mà nay Xuân Hoa xem như gặp nạn vì ngươi.” Ánh mắt Trình Loan Loan hơi sắc bén: “Tam thẩm tụi nhỏ vẫn nên dán kín miệng mình lại, nhớ cho kỹ, có một số việc có thể nói, có một số việc không thể nói, những lời như họa từ miệng mà ra này cũng không phải chỉ là đánh tiếng đe dọa thôi đâu.”
Triệu lão thái thái cực kỳ đồng ý: “Tức phụ lão tam, ngươi nên học hỏi đại tẩu nhị tẩu của ngươi nhiều vào, lúc muốn nói thì cứ tìm việc gì đó mà làm, làm mệt mỏi rồi sẽ không còn muốn nói nữa. Nếu sau này ta còn nghe ngươi há mồm nói lung tung nữa thì cả ngày không được ăn cơm.
Tôn thị đương nhiên vội vàng đồng ý.
Trình Loan Loan cất bước đi vào thăm Xuân Hoa, đã mời lang trung khám và cho uống thuốc, có lẽ ngày mai Xuân Hoa mới có thể tỉnh lại, không có trở ngại gì quá lớn cả.
Sáng sớm hôm sau, Xuân Hoa quả nhiên tỉnh lại nhưng lão thái thái lo nàng vẫn chưa hoàn toàn nhanh nhẹn như cũ nên cố ý đưa đến gặp Trình Loan Loan xin nghỉ.
“Đại bá nương, con gây thêm phiền phức cho người rồi….”
Trên mặt Xuân Hoa hiện lên vẻ tự trách, hôm qua nàng gặp chuyện không may dẫn đến tửu lâu phải ngừng kinh doanh trước thời gian, làm mích lòng không ít khách hàng đã đặt bữa trước.
Trình Loan Loan vỗ vỗ bả vai nàng: “Kiếm tiền là thứ yếu, chủ yếu là con phải giữ gìn thân thể thật tốt, trước tiên con cứ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đã.”
Triệu lão thái thái bảo Xuân Hoa nhanh chóng về nhà nằm nghỉ, sau đó kéo Trình Loan Loan vào phòng: “Hôm qua ta cân nhắc một đêm, trong lòng đã chọn ra vài người thích hợp với Xuân Hoa, đều là những đứa nhỏ ta chứng kiến lớn lên ở trong thôn, con nghe thử xem, tham khảo một chút….”
Đang nói thì bên ngoài vang lên giọng nói của A Phúc: “Thẩm, lão phu nhân bảo con đem đùi nai tươi đến cho ngài nếm thử.”
Trình Loan Loan vội vàng đi ra ngoài, chỉ thấy A Phúc ôm một cái đùi nai to nặng ít nhất bảy tám cân trong ngực, chỗ vết cắt còn rỉ máu, thoạt nhìn còn rất tươi.
Ngụy Hồng Anh vội vàng nhận lấy đùi nai, đưa vào phòng bếp xử lý sạch sẽ.
A Phúc gãi gãi đầu: “Con còn đưa theo ít thuốc bổ đến đây thăm Xuân Hoa. Nàng đã tỉnh chưa? Thân thể thế nào rồi?”
Triệu lão thái thái cười nói: “Đứa nhỏ này, sao con còn khách sáo như vậy, sáng sớm nay cha Xuân Hoa đã đến Thẩm phủ, xem ra các con không gặp nhau rồi. Con đừng lo lắng, Xuân Hoa đã tỉnh rồi, ta bảo nàng nằm nghỉ ngơi nhưng phỏng chừng cũng không nằm nổi, chắc là đang làm việc ở nhà, con đi qua xem thử đi.”
A Phúc gật đầu, đưa theo thuốc bổ đi qua.
Trình Loan Loan sờ sờ cằm, liếc mắt nhìn nhau với Triệu lão thái thái.
Lão thái thái cũng hiểu được ánh mắt này, chậm rãi mở miệng: “Đứa nhỏ A Phúc này rất tốt, nhưng mà nhỏ hơn Xuân Hoa một tuổi….”
“Bây giờ nghĩ đến mấy chuyện này còn quá sớm.” Trình Loan Loan bật cười nói: “Trước tiên phải nhìn xem hai đứa nhỏ có suy nghĩ đến khía cạnh này không đã, cứ từ từ quan sát, đừng nói rõ ra, bằng không sẽ dễ dàng khiến mọi người lúng túng.”
Triệu lão thái thái gật đầu.
Bà thật sự rất thích đứa nhỏ A Phúc này, lão nhân nhà bà càng thích hơn, sợ là chờ không nổi muốn lừa về làm tôn nữ tế đấy.
Nhưng mà chuyện này ấy mà, không gấp được.