Bán hết toàn bộ 2
Trình Loan Loan đứng lên đi về phía phòng tiếp khách của phường.
Nàng đi vào, Bạch Khải lập tức đứng lên: “Gặp qua Tuệ nhũ nhân.”
“Chúng ta là đối tác làm ăn lâu năm, đừng khách sáo như vậy, ngồi đi.” Trình Loan Loan ngồi xuống, uống một ngụm trà: “Việc kinh doanh xà bông của Bạch chưởng quỹ thế nào rồi?”
Nói đến việc này, Bạch Khải lại thao thao bất tuyệt: “Trước đây vốn định đưa xà bông đến kinh thành bán nhưng mỗi lần cứ đi đến nữa đường là lại bị một vài thương gia vùng khác phân chia sạch sẽ, vả lại giá cả bán ra cũng không hề thấp. Ta cũng vừa vặn bớt việc, không cần phải đến nơi xa xôi như kinh thành nữa. Mấy lần gần đây đều dỡ hàng ở bến tàu Thuận Châu, nhiều nhất hai ngày đã có thể bán sạch toàn bộ. Không phải ta biết buôn bán mà là sản phẩm xà bông này của Tuệ nhũ nhân quả thật rất tốt, bán cực kỳ chạy ở phương Bắc.”
Trình Loan Loan nhẩm tính thời gian ở trong lòng, xà bông được tung ra thị trường đã hơn nửa năm nhưng không ngờ vẫn còn được ưa thích như vậy, xem ra tạm thời còn chưa có người nghiên cứu tung ra sản phẩm cùng loại, nàng còn có thể tiếp tục nằm không mà kiếm tiền.
“Sản phẩm dưỡng da mới mà phường của Tuệ nhũ nhân vừa tung ra dường như cũng bán rất chạy ở Hồ Châu.” Bạch Khải tiếp tục nói: “Không biết Bạch mỗ có thể nhập một lô hàng sản phẩm dưỡng da Đại Hà Triệu Thị mang đến tiêu thụ ở Thuận Châu không?”
“Có thể phải khiến Bạch chưởng quỹ thất vọng rồi.” Trình Loan Loan ăn ngay nói thật: “Sản phẩm này là ta và Tiền gia cùng hợp tác tung ra thị trường, sản phẩm này chỉ có thể mua được ở cửa hàng Tiền thị mà thôi, nếu ta lén bán cho ngài thì sẽ thất hứa. Ngài cũng biết đối với thương nhân danh dự quan trọng đến nhường nào mà.”
“Hơn nữa.” Nàng tiếp tục nói: “Sản phẩm này được niêm yết giá cả công khai, bất kể tiêu thụ ở vùng nào thì cũng đều là giá đó.”
Ý tứ là nhắc nhở Bạch Khải đừng nhập hàng ở Tiền gia, vô nghĩa mà thôi.
Trước kia lúc tung xà bông ra thị trường, nàng thật sự không ngờ luân chuyển một vòng lại làm cho giá cả xà bông bây giờ tương đối hỗn loạn. Trong khu vực Hồ Châu, giá xà bông đắt nhất cũng chỉ hơn một lượng bạc mà ở phương Bắc lại có thể bán đến năm lượng bạc, trong đó tất nhiên có vấn đề liên quan đến phí vận chuyển nhưng giá cả vẫn quá chênh lệch.
Lúc định giá sản phẩm dưỡng da ở trên thị trường cũng đã tính toán luôn cả chi phí vận chuyển vào, cho dù vận chuyển đến vùng xa nhất thì bán với giá này cũng không lỗ vốn.
Bạch Khải chỉ có thể tiếc nuối mang theo hàng hóa rời đi.
Sáng ngày hôm sau, Tiền lão gia tử mang tin tức tốt đến.
“Ha ha ha, bán hết toàn bộ.”
Lão nhân gia ông cười rất lớn.
Sau khi vận chuyển sản phẩm dưỡng da đến Hồ Châu, ông không vội tung ra thị trường mà là tạo xu thế trước, việc tạo xu thế này cũng là biện pháp học được từ Tuệ nhũ nhân.
Ông nghe người ta nói, lần đầu tiên bán xà bông, ở trên phố lớn Nam Dương thành, Tuệ nhũ nhân đã đặt xà bông và đậu tắm bên cạnh nhau để so sánh, biểu diễn cho mọi người xem ngay tại hiện trường, vì thế xà bông mới được yêu thích như vậy.
Ông học theo, mua các loại sản phẩm dưỡng da đắt tiền, mời các nữ tử xinh đẹp ở thanh lâu, kỹ viện đến biểu diễn tại chỗ.
Ngày đầu tiên hiệu quả không cao, vì thế liên tiếp tạo xu thế ba ngày, cuối cùng mới khiến người ta biết đến “Dầu dưỡng ẩm” và “Sữa dưỡng thể” là cái gì.
Mọi người đều biết giá cả của sản phẩm dưỡng da đắt đỏ, dân chúng bình thường đều không dám thử mà Đại Hà Triệu Thị chỉ mấy trăm văn tiền, hiệu quả không khác biệt lắm với mấy thứ như bột trân châu và dầu ngưu tủy, những nữ tử để ý tới dáng vẻ đương nhiên sẵn lòng xuất tiền.
Ngày đầu tiên sản phẩm được tung ra chỉ bán được hơn một trăm bộ.
Mà ngày hôm sau cửa tiệm đã bị giẫm đạp, bởi vì danh tiếng truyền ra khiến tất cả mọi người đều biết chất lượng sản phẩm rất tốt nên tranh nhau mua.
Vừa qua buổi trưa ngày thứ ba, hai ngàn bộ sản phẩm chăm sóc da được tranh mua hết sạch.
Sau khi cơn sốt qua đi, thương nhân của Hồ Châu ngửi được cơ hội kinh doanh nên tụ tập tại cửa hàng Tiền thị, đều muốn được chia sẻ miếng bánh này.