Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Ta có một yêu cầu quá đáng 1
Triệu Nhị Cẩu đem chuyện cửa hàng sủi cảo Chu gia nói ra, còn đem bản vẽ cửa hàng trải ra.
“Ý nghĩ này của con không tệ.” Trình Loan Loan khen ngợi: “Sân sau này nếu lợi dụng tốt, sẽ không kém cửa hàng chính chút nào, phương diện trang trí có thể phải tự mình nhìn chằm chằm.”
Nàng nói xong, gọi Tứ Đản tới, nàng đọc ra miệng, Tứ Đản phụ trách mài bút đặt bút, viết ra ba bản hiệp ước.
“Một phần chúng ta tự mình bảo quản, một phần cho Chu chưởng quỹ, phần còn lại mang đến quan phủ lập hồ sơ.” Nàng chỉ vào điều khoản cuối cùng nói: “Liệt quan phủ vào, mới có thể chấn nhiếp những người muốn giở trò, về sau thương nhân gia nhập liên minh của chúng ta sẽ càng ngày càng nhiều, nhiều người sẽ khó quản lý, chỉ có dùng pháp luật để ước thúc lòng người, mới có thể làm giảm thiệt hại đến mức thấp nhất. Đương nhiên, nếu có một số người nhất định phải thách thức pháp luật, vậy thì không còn cách nào, chỉ có thể xử lý theo điều khoản.”
Trên hiệp ước viết rất rõ ràng, nếu thương nhân gia nhập liên minh vi phạm hợp đồng, thì phải bồi thường gấp mười lần phí gia nhập. Hơn nữa, nếu như tất cả đồ ăn bị tiết lộ ra ngoài, cứ dựa theo một món ăn một trăm lượng bạc mà bồi thường…
Đương nhiên, nếu Đại Hà Yến hủy ước thì cũng giống như vậy, phải bồi thường gấp mười lần tất cả tổn thất…
Hiệp ước này cũng là một chế ước đối với cả hai bên.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Nhị Cẩu liền đi trong thành để làm cho xong việc này.
Tào Oánh Oánh thì đem mấy bản thảo thiết kế mà mình đã thức đêm vẽ ra đưa tới, nàng vẽ hơn trăm bộ y phục, cuối cùng chọn ra ba bộ hài lòng nhất.
Nàng có chút khẩn trương nhìn Trình Loan Loan: “Nương cảm thấy thế nào?”
Trình Loan Loan kỳ thật đối với phương diện thiết kế trang phục không có hiểu biết sâu sắc gì, nhưng nàng tốt xấu gì cũng là người hiện đại, thường xuyên đọc tạp chí thời trang, cho nên đối với phương diện này hơi biết một chút. Ít nhất nàng biết rõ dáng người mập mạp gầy gò cao thấp mặc kiểu dáng y phục gì có thể che giấu nhược điểm, tuy nhiên nàng cũng chỉ biết phong cách đại khái, một ít chi tiết kích thước vẫn phải dựa vào người chuyên nghiệp đến làm.
Nàng nhìn kỹ ba bức thiết kế, rất khó tin nổi: “Oánh Oánh, con rất có năng khiếu thiết kế trang phục đấy.”
Lúc ấy nàng chỉ nhắc tới một hai, Oánh Oánh liền thông suốt, thiết kế ra ba loại y phục rất đặc sắc. Một loại là thích hợp cho người có dáng người đầy đặn, một loại thích hợp với người thấp bé, còn có một loại thích hợp với người n.g.ự.c phẳng, chỉ mới bản thiết kế trên giấy đã làm cho người ta hai mắt tỏa sáng, nếu làm ra, phỏng chừng sẽ càng đẹp hơn.
Tào Oánh Oánh thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Vậy trước tiên để con bảo tú nương làm y phục ra xem thử một chút.”
“Mỗi một kiểu y phục làm ra bốn kích thước, bốn kích thước làm với những màu sắc khác nhau, làm sao để nhìn độc đáo một chút.” Trình Loan Loan mở miệng nói: “Sau khi y phục làm ra rồi, con định treo ở trong cửa hàng Tào gia bán ra, hay là tự mình mua một cái cửa hàng khác?”
“Con đã xuất giá, chuyện làm ăn sẽ không lẫn lộn với Tào gia nữa.” Trong lòng Tào Oánh Oánh đã sớm có tính toán: “Trên khu chợ thôn Đại Hà chúng ta không phải còn có cửa hàng chưa cho thuê sao, con định bảo Khổng tú nương thuê một cái, y phục may xong cứ treo ở cửa hàng đó bán ra.”
Trình Loan Loan tán thưởng nhìn về phía nàng.
Sau khi hồ sen chính thức tiếp đón du khách, việc buôn bán tại khu chợ đều được thúc đẩy. Những bộ trang phục này được thiết kế dành riêng cho các phu nhân tiểu thư, không lo không bán được.
Bây giờ, cần phải nâng cao sản lượng lên.
“Nếu là quyết định làm thành y phục, sợ là phải chiêu không ít tú nương.” Trình Loan Loan suy tư nói: “Trong thôn chúng ta có không ít tiểu cô nương đi theo Khổng tú nương học thêu hoa, tay nghề của các nàng có được không?”
Tào Oánh Oánh đứng lên: “Con phải đi hỏi Khổng tú nương một chút.”
Nàng cầm ba bản thảo thiết kế, đi về phía vườn dâu Tào gia.
Trình Loan Loan ngồi ở trong sân, tiếp tục cân nhắc phương pháp cải tiến công đoạn chiết xuất cam du, nàng không phải là sinh viên khoa học, đọc những quyển sách này rất vất vả, chậm rãi cân nhắc chải chuốt, sửa sang lại một vài quy định ra.
Nàng xem rồi lại xem, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, ngẩng đầu lên, thấy ánh mặt trời càng ngày càng mạnh, nàng vội vàng di chuyển vị trí, ngồi dưới bóng râm.
Thời tiết ngày càng nóng, muốn ăn một bát thạch băng.
Đúng rồi, thạch băng!

Advertisement
';
Advertisement