Tào Oánh Oánh mang thai 1
Tôn Thủy Cần nói rõ mục đích mình đến.
Nàng ta là một trong những môn sinh đắc ý của Khổng tú nương nhưng lần này tuyển người Khổng tú nương lại bỏ qua một mình nàng ta, nàng ta đi tìm Khổng tú nương hỏi nguyên nhân thì Khổng tú nương nói nàng ta đang mang thai, không tiện lắm nên kiên quyết từ chối.
“Tuy rằng ta mang thai nhưng thân thể không có gì khó chịu cả.” Tôn Thủy Cần mở miệng nói: “Thêu thùa là việc chỉ cần ngồi, dùng tay làm là được, sẽ không có ảnh hưởng gì. Tức phụ Nhị Cẩu, xin ngươi cho ta đến Tang Viên làm việc đi.”
Tào Oánh Oánh hơi chần chừ, nàng nhìn về phía Trình Loan Loan cầu xin giúp đỡ.
Trình Loan Loan uống ngụm trà, không can thiệp, đây là chuyện của Tào Oánh Oánh, nàng phải học cách tự mình giải quyết.
Sau này càng ngày sẽ càng có nhiều người muốn vào làm ở tú phường Tang Viên, nếu tất cả mọi người đều đi cửa sau thì lẽ nào phải đồng ý hết tất cả sao?
Có một số việc, chỉ có chính mình tự trải qua thì sau này mới biết xử lý như thế nào.
“Thiển Căn tẩu, Khổng tú nương đã nói với ta, trong nhóm đệ tử này, ngươi và Hạ Hoa có tư chất cao nhất, nếu không phải ngươi mang thai thì Khổng tú nương chắc chắn sẽ cho ngươi phụ trách chuyện lần này.” Tào Oánh Oánh cân nhắc từ ngữ, nói: “Chờ sau khi ngươi thuận lợi sinh đứa nhỏ ra, ở cữ xong, có thể đến Tang Viên làm việc bất cứ lúc nào, ta sẽ giữ lại vị trí cho ngươi.”
Tôn Thủy Cần mím môi.
Mỗi ngày nàng ta đều đi theo Khổng tú nương học thêu thùa, nhìn thấy tú phường Tang Viên dần dần hình thành phát triển, nhóm nữ công ai nấy đều được giao nhiệm vụ, sắp bước vào giai đoạn sinh lời, nàng ta không muốn bỏ qua bước quan trọng này.
Nàng ta muốn học được những việc đó, học càng nhiều càng tốt.
“Thật ra mỗi ngày ta cũng không có việc gì, chỉ là muốn tìm ít việc để làm mà thôi.” Tôn Thủy Cần cố gắng nở một nụ cười: “Dù sao ta cứ tiếp tục đi theo Khổng tú nương học thêu thùa vậy, nếu mọi người bận rộn không kịp trở tay thì ta cũng có thể giúp một tay. Đương nhiên không cần tiền công, chờ sau khi sinh xong đứa nhỏ, chính thức bắt đầu làm việc rồi chúng ta nói đến chuyện tiền công sau.”
Tào Oánh Oánh đã nghe Khổng tú nương nhắc đến Tôn Thủy Cần không biết bao nhiêu lần, nói trong thôn tức phụ Thiển Căn rất ham học hỏi, Tôn Thủy Cần luôn là người đầu tiên học được mấy phương pháp thêu cực kỳ khó, sau đó sẽ dạy lại cho các tiểu cô nương khác. Theo thời gian, kỹ thuật thêu thùa của Tôn Thủy Cần nhất định sẽ giúp nàng ta có chỗ đứng ở huyện Bình An, thậm chí là Hồ Châu.
Nàng đang muốn mở miệng nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy dạ dày cực kỳ khó chịu, che miệng muốn nôn.
Trình Loan Loan hoảng sợ, vội vàng đỡ nàng ngồi xuống: “Trưa nay thấy con ăn không được bao nhiêu, có phải bị cảm lạnh hay không?”
“Con….”
Tào Oánh Oánh chưa kịp mở miệng thì dạ dày lại bắt đầu cuộn lên, vội vàng chạy vào trong phòng.
Trình Loan Loan đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vã nói: “Tiểu Hải, cháu mau đi mời lang trung đến, mau.”
Ngụy Tiểu Hải bỏ dở công việc đang làm chạy nhanh về phía nhà lang trung.
Tôn Thủy Cần đứng bên cạnh, chậm rãi mở miệng: “Tức phụ Nhị Cẩu mang thai rồi?”
Cuối tháng ba thành thân, bây giờ mới cuối tháng năm, chỉ hai tháng đã mang thai, hoàn toàn có thể tưởng tượng được hai người này ân ái biết bao nhiêu.
“Phải đợi lang trung khám xong mới biết được.” Trình Loan Loan không dám bảo đảm: “Tức phụ Thiển Căn, ngươi tự ngồi xuống một lát, ta vào xem Oánh Oánh.”
Tôn Thủy Cần ngồi ở cửa, vừa lúc có thể nhìn thấy mẹ chồng hai người ở trong nhà chính, vẻ mặt của Tào Oánh Oánh tái nhợt, Trình Loan Loan đỡ Tào Oánh Oánh ngồi xuống, còn tự mình châm trà rót nước, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng Tào Oánh Oánh. Nếu người khác không biết rõ sự tình nhìn thấy còn tưởng rằng đây là một đôi mẫu nữ ruột thịt.
Ngẫm lại mẹ chồng của nàng ta đối xử với nàng ta không hề dịu dàng chút nào cả.
Thật ra Thiển Căn đối xử với nàng ta rất tốt nhưng mỗi lần Thiển Căn hỏi han ân cần với nàng ta thì mẹ chồng sẽ nhìn nàng ta với vẻ không vui, cho dù nàng ta mang thai cũng không thấy mẹ chồng vui vẻ hơn với nàng ta chút nào.
Nếu lúc trước nàng ta lựa chọn Nhị Cẩu….
Nghĩ đến đây, Tôn Thủy Cần chỉ có thể cười gượng.
Chính nàng ta lựa chọn, hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể tiếp tục bước tiếp trên con đường này.
Cuộc đời của nàng ta đã không thể thay đổi được nữa, nàng ta chỉ hy vọng đứa nhỏ có thể trở nên nổi bật, hy vọng đứa nhỏ có thể thay nàng ta sống một cuộc sống khác, một cuộc sống rực rỡ hơn.