Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Mong Thẩm thiếu gia giữ bí mật 2
Thẩm Chính nhìn chằm chằm bóng dáng hắn đi xa, lúc này mới thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ lúc nãy, hắn nhìn về phía Lâm tiểu thư nói: “Ngươi không sao chứ?”
Lâm tiểu thư lắc đầu: “Ta không sao, đa tạ Thẩm thiếu gia giải vây.”
“Ngươi tới bắt thỏ đúng không?” Thẩm Chính gãi gãi đầu nói: “Trong nhà nghĩa mẫu ta có nuôi rất nhiều thỏ, một tháng sinh vài ổ, những con thỏ này cực kỳ thích đào hang. Con thỏ nhỏ này phỏng chừng là đào cái hang rồi mơ mơ hồ hồ chạy ra ngoài, ngươi đem thỏ cho ta, ta ôm nó trở về tìm nương.”
Lâm tiểu thư đưa thỏ cho nha hoàn, nha hoàn lại đưa cho Thẩm Chính.
Thẩm Chính xoay người chuẩn bị đi tới chỗ nuôi thỏ.
Lâm tiểu thư gọi hắn lại: “Thẩm thiếu gia, chờ một chút, tiền vừa rồi, hẳn là do ta bỏ ra mới phải.”
Cây trâm kia khắc tên nàng, ném đi không tìm lại được nữa là biện pháp tốt nhất, tổn thất này không nên để người khác tới gánh chịu.
Nha hoàn bên cạnh nàng lập tức lấy ra một cái túi tiền từ trên người, đây là túi tiền bình thường nhất, không hề mang dấu hiệu thân phận các loại, cho nên không có ý nghĩa tự mình đính ước.
Nàng cầm túi tiền, đi tới trước mặt Thẩm Chính: “Cũng không biết có đủ hay không.”
“Lâm tiểu thư làm như vậy là quá khách khí rồi.” Thẩm Chính lui về phía sau một bước: “Lần trước ta đường đột làm ra chuyện không nên làm, lần này phải nên giúp Lâm tiểu thư giải vây.”
“Không phải khách khí, là số tiền này vốn nên do ta bỏ ra.” Lâm tiểu thư kiên trì nói: “Thẩm thiếu gia, nhận lấy đi.”
Nàng giơ túi tiền lên, ánh mắt kiên định, không hề nhượng bộ chút nào.
Thẩm Chính đau đầu, hắn thật sự không muốn nhận số tiền này, giống như sau khi nhận lấy, hắn và Lâm tiểu thư liền không còn bất kỳ liên quan gì nữa.
A, tại sao hắn có thể có ý niệm không thể tưởng tượng nổi như vậy trong đầu?
“Dung nhi!”
Giọng nói Lâm phu nhân đột nhiên vang lên, làm Lâm tiểu thư giật nảy mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy mẫu thân mình bước nhanh tới, một tay đoạt lấy đồ vật trên tay nàng: “Dung nhi, con có biết con đang làm cái gì không?”
Nói xong, nàng nhìn về phía Thẩm Chính trước mặt, thanh âm khẽ hạ thấp: “Chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, khuê dự của nữ nhi của ta sẽ không còn, mong Thẩm thiếu gia giữ bí mật.”
Thẩm Chính cho rằng nàng đang nói về chuyện Trịnh Vọng Phong tặng trâm, lập tức gật đầu: “Lâm phu nhân yên tâm, ta sẽ không nói cho ai hết.”
“Ngày khác ta lại tới cửa bái phỏng Thẩm lão phu nhân.” Lâm phu nhân thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm nữ nhi của mình: “Con theo ta tới đây.”
Lâm tiểu thư hướng Thẩm Chính gật đầu xem như cáo biệt, xách làn váy cùng Lâm phu nhân đi tới chỗ hẻo lánh ở sân sau.
Lâm phu nhân khuôn mặt tái mét, cảm xúc phẫn nộ hiện rõ trên mặt: “Ta đã nói với con chưa, hôn sự của con đã nhờ cô cô ở kinh thành thu xếp rồi, nhất định con sẽ gả đến kinh thành, con đây là coi lời nói của ta như gió thổi bên tai sao?”
Lâm tiểu thư gật đầu, phụ thân nàng sớm muộn gì cũng sẽ được điều đến kinh thành, nàng đương nhiên cũng gả đến kinh thành, nàng vẫn luôn biết chuyện này.
“Nếu đã biết, vì sao cùng nam tử tự định chung thân?!” Lâm phu nhân tức giận đem túi tiền ném lên người nàng: “Cầm kỳ thư họa con tinh thông mọi thứ, diện mạo dáng người cũng tốt, nhưng con lại chủ động theo đuổi một nam tử, thật sự là tức c.h.ế.t ta!”
Cũng không biết là tức giận nữ nhi cùng nam tử lén gặp mặt, hay là tức giận nữ nhi không biết rụt rè chủ động theo đuổi nam nhân.
Lâm tiểu thư rốt cục hiểu được vì sao mẫu thân lại tức giận như vậy, nàng vội vàng mở túi tiền ra: “Nương hiểu lầm rồi, sự tình là thế này…”
Nàng đem chuyện nhìn thấy thỏ, đi tìm thỏ, gặp được Trịnh Vọng Phong… toàn bộ sự tình đều nói ra, cuối cùng mới nói: “Thẩm thiếu gia giải vây cho con, còn bồi thường cho Trịnh thiếu gia một khoản tiền, cho nên con muốn đem số tiền này trả lại cho hắn, nương đến tột cùng nghĩ đến đâu?”
Lâm phu nhân hồ nghi: “Thật sự không phải con thích Thẩm thiếu gia sao? ”
“Đương nhiên không thích.”Lâm tiểu thư lắc đầu: “Chuyện hôn nhân là theo lệnh của phụ mẫu, con đều nghe cha nương an bài, chúng ta rời tiệc quá lâu không tốt, trở về đi.”
Lâm phu nhân miễn cưỡng tin tưởng lời khuê nữ của mình nói.
Nhưng vừa trở lại chỗ ngồi, nàng liền thấy khuê nữ từ phía xa hướng về tiểu tử Thẩm gia kia gật đầu chào hỏi…
Cái này … Nữ nhi của nàng tính cách tương đối hướng nội, từ trước tới giờ cũng không nói chuyện với ngoại nam, hôm nay lại chủ động như vậy, luôn cảm giác bắp cải trắng nhà mình hình như không giữ được…
Quên đi, chuyện này lại nói sau, hiện tại là chuyện của Trịnh gia, dám tính kế khuê nữ của nàng lần thứ hai, chờ xem đi!

Advertisement
';
Advertisement