Ta có ba yêu cầu 2
Sau hơn một canh giờ, tất cả điểm tâm cuối cùng đã làm xong, trong phòng tràn ngập mùi thơm.
Vì có đủ người, cũng làm nhiều điểm tâm, cả nhà vây quanh nhấm nháp.
Trình Loan Loan viết tổng cộng bốn tờ đơn, bốn loại điểm tâm khô có thể bảo quản lâu hơn một chút gồm: bánh lòng đỏ trứng, bánh quy, bánh phồng sữa dê và bánh nhân đậu vị rượu.
Hương vị của các món điểm tâm này tuyệt đối không có ở thời đại này, nàng thậm chí còn đặt quy trình làm bánh chi tiết vào trong hộp điểm tâm, coi như tạ lễ của nàng dành cho Hoàng thượng.
Ngày hôm sau, Minh công công nếm thử món điểm tâm, khen không dứt lời, ông ăn liền một hơi sáu miếng mới dừng lại.
Trình Loan Loan sai người mang điểm tâm lên xe, bởi vì trong cung còn có Thái hậu, Hoàng hậu, nương nương các cung, hoàng tử và công chúa, nên số lượng điểm tâm rất lớn, chất đầy cả một chiếc xe ngựa.
Trừ cái này ra còn có một số thổ sản của thôn Đại Hà, chẳng hạn như mộc nhĩ, nấm khô, măng, một ít thịt hươu hun khói, thậm chí có cả gà mái, trứng gà ta, thổ sản địa phương cái gì cũng có.
Minh công công cũng không chê, nhận lấy toàn bộ những thứ có trong danh sách.
“Tuệ An Nhân, chúng ta trở về kinh đây.” Minh công công bước lên xe ngựa, “Lần sau gặp lại, nhất định là Tuệ An Nhân người lại thăng quan cao hơn, chúng ta đều rất mong chờ ngày này.”
Mười chiếc xe ngựa chầm chậm rời khỏi thôn Đại Hà, tro bụi đầy trời, dần biến mất ở chân trời.
Người kinh thành trở về để lại mười tám người, mười hai nô bộc và sáu người thợ thủ công đỉnh cấp.
Sáu người thợ thủ công mang theo nhiệm vụ đến đây, trong vòng nửa tháng nhất định phải xây dựng cho Tuệ Nhũ nhân một tòa phủ đệ, dự toán mà triều đình đưa cho họ là một vạn lượng bạc, số tiền này đủ để mua một mảnh đất ở Hồ Châu, xây dựng một đại viện tráng lệ tam tiến hoặc là tứ tiến, nhóm thợ thủ công từng người xắn tay áo lên, lấy bản thảo xây dựng trạch viện đã chuẩn bị sẵn đưa cho Trình Loan Loan xem.
Trình Loan Loan nhìn qua, toà phủ đệ này thích hợp để xây dựng ở trong thành, nhưng nàng không định xây nhà ở Hồ Châu.
Nàng nói: “Ta muốn xây ở cạnh nhà ta, đại môn và nhà cũ đều bằng nhau, cổng sau thông với ao hồ bằng hành lang, rừng cây ăn quả bên này đi vào, lại có nơi này…”
Thủ lĩnh nhóm thợ thủ công lập tức sửng sốt: “Tuệ, Tuệ An Nhân, ngài là muốn xây nhà ở trong thôn?”
Trình Loan Loan gật đầu: “Chẳng phải Minh công công nói ta có quyền quyết định xây nhà ở đâu hay sao?”
Nhóm thợ thủ công: “….”
Ngôi nhà hiện tại của Tuệ An Nhân đã là căn nhà tốt hàng đầu thôn rồi, ngôi nhà mà họ muốn xây đoán chừng còn tráng lệ hơn vô số lần, căn nhà đẹp như vậy lại được xây dựng ở trong thôn, luôn cảm thấy có chút phung phí của trời.
Lý chính đang chuẩn bị vào tìm Trình Loan Loan nghe thấy vậy thì kích động đến mức chạy vội vào, giọng run run: “Nương Đại Sơn, ta biết ngài sẽ không chuyển đến Hồ Châu…người trong thôn chúng ta đều không nỡ rời xa ngài, Chu lão bà vừa nói với ta chuyện này, vừa nói vừa khóc……còn có cha chồng mẹ chồng ngài cũng trốn ở trong nhà khóc….ta còn cứ nghĩ rằng chỉ có chúng ta không nỡ rời xa ngài, không ngờ tới, ngài cũng không nỡ rời xa chúng ta, ta rất là vui vẻ, rất là vui vẻ…”
Trình Loan Loan cảm thấy có chút chột dạ.
Nàng lựa chọn xây nhà ở thôn Đại Hà một phần là vì không nỡ rời xa nơi này, nguyên nhân khác là nàng sớm đã mua một căn viện tử tam tiến ở Hồ Châu, xây thêm một căn nữa chẳng phải rất lãng phí hay sao?
Nhưng nếu như đã hiểu lầm vậy thì cứ hiểu lầm đi, hiểu lầm đẹp đẽ cũng rất tốt.