Nho chín rồi 1
Triệu Nhị Cẩu vội vàng kể lại những chuyện đã trải qua.
Trình Loan Loan bảo Ngô bà tử bên người đỡ đôi phu thê Chu gia dậy rồi bảo Diệp Tử bưng trà đến.
“Hai người các ngươi không cần khách khí.”
Chu chưởng quỹ và Chu nương tử nào dám ngồi, m.ô.n.g chỉ hơi chạm vào ghế một chút, lưng thẳng tắp, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
Nhiều thế hệ nhà bọn họ là dân chúng bình dân, suốt đời sống an ổn yên phận, chưa từng gặp Huyện lệnh đại nhân bao giờ chứ đừng nói người có quan chức cao hơn cả Huyện lệnh đại nhân.
phu thê hai người cả gan đến đây nhưng lúc thật sự gặp được Trình Loan Loan thì ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đây là lần đầu tiên Trình Loan Loan nhìn thấy có người sợ nàng như vậy, nàng tạo cho người ta ấn tượng rất hung ác sao?
Triệu Nhị Cẩu khẽ hắng giọng.
Nếu muốn trách thì phải trách tiên sinh kể chuyện kia, nói tính cách nương hắn kiên cường, cương trực, ghét a dua nịnh hót, đáy mắt không chứa nổi một hạt cát, còn nói thanh danh của nương hắn rất lớn, đứa nhỏ trong thôn chỉ cần nghe đến ba chữ Tuệ An nhân là sẽ lập tức nín khóc, nếu không sẽ bị Tuệ An nhân bắt đi…. Cũng không biết sao lại soạn ra mấy câu chuyện lung tung lộn xộn như vậy.
Hắn cũng không để tâm lắm nhưng có thể thấy rõ rất nhiều dân chúng đều tin là thật.
“Các ngươi là chưởng quỹ chi nhánh đầu tiên của Đại Hà Yến, trên phương diện kinh doanh, hai nhà chúng ta ngang vai ngang vế, không cần phải cẩn trọng như vậy.” Trình Loan Loan cố gắng hạ giọng nhẹ nhàng hơn: “Trước kia các ngươi tín nhiệm Đại Hà Yến, đương nhiên Đại Hà Yến cũng sẽ không phụ sự tín nhiệm của các ngươi, tất cả những gì các ngươi kiếm được cho tới bây giờ đều là dựa vào bản lĩnh của mình, không cần dập đầu với ta làm gì.”
Chu chưởng quỹ luôn mồm nói: “Vâng vâng vâng.”
Dáng vẻ cực kỳ hoảng sợ như vậy làm Trình Loan Loan dở khóc dở cười.
Nàng mở miệng nói: “Nhị… Cảnh Thành.”
Bây giờ trong nhà có thêm rất nhiều hạ nhân, lại có người ngoài ở đây nên nàng không gọi nhũ danh của nhi tử nữa, dù sao cái tên Nhị Cẩu này không tiện gọi ở bên ngoài lắm.
Triệu Nhị Cẩu tiến lên phía trước: “Nương có gì dặn dò ạ?”
“Con đưa Chu chưởng quỹ và Chu nương tử đi dạo một vòng quanh thôn, nhất là nhà mấy nông hộ cung cấp rau dưa cho Chu chưởng quỹ, để cho Chu chưởng quỹ đến đồng xem thử.”
“Vâng.”
Triệu Nhị Cẩu đưa đôi phu thê Chu gia ra ngoài.
Sau khi bước ra khỏi tòa nhà to lớn kia, đôi phu thê Chu gia mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rõ ràng Tuệ An nhân rất ôn hòa, cũng không biết vì sao mà hai người bọn họ lại sợ hãi đến mức hoảng hốt, chỉ sợ nói câu nào đó không đúng làm mích lòng Tuệ An nhân.
“Bên này là đồng của Triệu nhị gia, đậu đũa, cà tím, rau dưa ở cửa hàng các ngài đều do Triệu nhị gia cung cấp.” Triệu Nhị Cẩu chỉ vào cánh đồng phía xa: “Bên kia là đồng của Triệu nhị thẩm gia, sau này bí đao, bí đỏ các thứ sẽ do nhà nhị thẩm cung cấp, còn có nơi này….”
Để đảm bảo chất lượng và độ tươi ngon của chuyên liệu nấu ăn nên Đại Hà Yến cực kỳ nghiêm ngặt trong việc khống chế nguyên vật liệu. Các loại rau dưa do mấy hộ này trồng đều rất tươi ngon, hết vụ này đến vụ khác vốn không ăn hết cho nên mới được chọn làm nhà cung cấp hàng hóa.
Ở nông thôn vào mùa hè, mỗi nhà đều có rau dưa thừa, ăn không hết chỉ có thể bị thối rữa dưới đất, có con đường tiêu thụ như vậy, mấy nhà này xem như là có thêm nguồn thu nhập.
Những người khác trong thôn thấy vậy thì cực kỳ hâm mộ.
Nhưng Trình Loan Loan cũng đã nói khi chi nhánh thứ hai khai trương có thể sẽ chọn thêm nhà cung cấp hàng hóa, điều kiện tiên quyết là rau dưa ở ruộng phải tươi ngon.
Vốn tất mọi người không thèm để ý đến việc trồng rau dưa này, dù sao cứ quăng hạt xuống đất, chỉ cần không xảy ra hạn hán lũ lụt, rau dưa sẽ phát triển tự nhiên, nhất là vào mùa hè, rau dưa luôn ăn không hết, ai thèm quan tâm đến chất lượng của rau dưa trong vườn làm gì?
Nhưng bây giờ mọi người lại cảm thấy vẫn nên quan tâm chút đỉnh, mỗi ngày bỏ ra khoảng một khắc kiểm tra đồng một vòng, như vậy rau dưa có thể tươi ngon hơn nhà người khác.