A Phúc tỏ tình rồi 2
“Ha ha ha, đây không phải là được rồi sao, tiểu tử cháu thật không tồi!” Triệu lão đầu tử vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ta cùng lão bà tử cũng rất thích cháu, cũng tán thành cháu làm tôn nữ tế, nhưng nếu Xuân Hoa không muốn thì trưởng bối như bọn ta cũng không thể ép, cho nên cháu hãy hỏi xem ý tứ Xuân Hoa như thế nào.”
A Phúc trợn tròn mắt: “Cháu, cháu tự mình đi hỏi?”
Chuyện này không phải nên có người đứng ở giữa so?
“Cháu và Xuân Hoa đã quen biết đến vậy rồi, có gì mà phải ngượng ngùng.” Triệu lão đầu tử không để bụng chút nào: “Chậc, Xuân Hoa đang ở bên kia dọn bàn, cháu đến giúp nó rồi thuận tiện hỏi luôn, nếu nó đồng ý thì mau mau định ra ngày thành thân, nếu nó không muốn thì ta lại tìm cho cháu mối tốt khác.”
Người trẻ tuổi bọn họ coi trọng cô nương nhà nào thì sẽ tự mình đi hỏi, người trong thôn cũng không lắm quy củ như người ở trong thành, thích ai rồi thì sẽ đối tốt với người đó, thường xuyên qua lại thì sẽ xem như đã hẹn hò với nhau, nào có quanh co vòng vèo nhiều như vậy.
A Phúc bị Triệu lão đầu tử dùng sức đẩy một cái.
Cả gương mặt hắn lập tức chín đỏ.
Đuốc trong sân sáng trưng, ánh lửa rọi vào mặt hắn khiến hắn trông như một con cua đã bị luộc chín.
“Ngươi làm sao vậy?” Xuân Hoa ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn: “Sao mặt lại đỏ như vậy, có phải sinh bệnh rồi không?”
“Không, không có!” A Phúc lắp bắp nói: “Ta, ta là muốn tìm ngươi nói một chuyện.”
Thấy nét mặt và bộ dạng nghiêm túc của hắn, Xuân Hoa vội vàng gác lại việc trong tay, nghiêm túc nói: “Ngươi nói đi, ta nghe đây.”
Nàng ấy vừa dứt lời thì đã thấy Triệu lão đầu tử cùng Triệu lão thái thái đã qua tới, trốn phía sau đống củi, hành vi thậm thà thậm thụt.
Nàng nhíu mày: “A gia, a nãi, hai ngài tránh ở đó làm gì?”
“Hôm nay ánh trăng không tồi.” Triệu lão đầu tử chột dạ vuốt râu: “Đôi phu thê già bọn ta ra ngắm trăng, ha ha ha.”
Triệu lão thái thái trừng mắt nhìn lão đầu tử một cái, hài tử nói chuyện với nhau mà một hai phải kéo bà tới nghe lén, đã một bó tuổi rồi mà vẫn còn ấu trĩ.
Nếu người lớn xen vào thì chuyện này có thể sẽ khác.
Vì thế, lão thái thái nhanh chóng kéo người rời khỏi đó.
Bị gián đoạn một chút nên cảm xúc của A Phúc cũng chậm rãi bình tĩnh lại, hắn hít sâu một hơi nói: “Hôm nay đại cô vẫn luôn tác hợp hôn sự của ngươi, ngươi có suy nghĩ gì không?”
Xuân Hoa xoa xoa tay: “Hôn sự của ta là do a nãi làm chủ, lời của đại cô nói không tính.”
A Phúc trong lòng mừng thầm, Triệu a nãi đã chấp nhận hắn, hắn xem như đã qua được ải của trưởng bối.
Hắn chậm rãi mở miệng: “Cái này, nếu đối tượng thành thân của ngươi là ta thì ngươi có từ chối không?”
“Ngươi nói cái gì?!” Xuân Hoa dứt khoát ngẩng đầu: “Ta vừa nghe lầm sao, ngươi lặp lại lần nữa?”
Ánh mắt A Phúc sáng quắc, gằn từng chữ một: “Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày ta đều đến tửu lâu Đại Hà Yến, mặt ngoài là để thảo luận chuyện nghề mộc với Đại Vượng, sự thật là muốn gặp mặt nàng… Ta cũng không biết khi nào trong lòng ta, trong giấc mơ của ta đều là nàng, ta không dám nói cho bất cứ ai, chỉ sợ đường đột gây chuyện cho nàng…”
Xuân Hoa tròn mắt hết cỡ, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, gương mặt cũng đã đỏ lên.