Ta không thích ăn đậu hũ 2
“Nha, A Phúc muốn cưới thê tử rồi.” Triệu Nhị Cẩu vỗ vai hắn: “Nếu đệ thích cô nương nhà nào thì cứ việc nói với ta, ta đi nói cho đệ.”
A Phúc trộm nhìn Xuân Hoa rồi tiếp tục vùi đầu làm việc.
Cả người Xuân Hoa đều không được tự nhiên, cúi đầu đi làm chuyện của mình, suốt cả ngày nàng cứ cảm thấy ánh mắt của A Phúc cứ dừng trên người nàng.
Ngay cả người không quá nhạy cảm như Ngô Tuệ Nương cũng đã nhận ra, trộm đi hỏi ý của Xuân Hoa.
Xuân Hoa ù ù cạc cạc, đầu óc cứ giống như hồ nhão.
“Cửa hàng đậu hũ cách vách chúng ta còn có một tiểu nha đầu, mỗi ngày đều cho A Phúc đậu hũ.” Ngô Tuệ Nương mở miệng nói: “Còn có đại nương của cửa hàng đồ ăn bên kia cũng muốn A Phúc trở thành con rể của bà ta… Muội nha, nếu trong lòng có A Phúc thì phải mau mau quyết định chuyện này.”
Đang nói thì lại nghe thấy tiếng lanh lảnh của một tiểu nha đầu từ cửa lớn bước vào: “A Phúc ca ca, đây là đậu hũ nương muội làm, hai khối đậu hũ non, tặng cho huynh.”
“Không, không cần, ta không thích ăn đậu hũ.”
Nghe được tiếng của A Phúc thì Xuân Hoa sửng sốt một chút, nàng cùng A Phúc thường xuyên ăn cơm cùng nhau nên biết rất rõ A Phúc rất thích ăn đậu hũ non.
Nàng cúi đầu tiếp tục công việc trên tay, chỉ chốc lát sau thì A Phúc đã đi vào tới, hắn khụ khụ, nhẹ nhàng đặt một chiếc hộp lên án kỷ: “Cho nàng.”
Xuân Hoa liếc mắt một cái, là một cái hộp tròn, trên mặt có vẽ tranh nữ sĩ, là phấn mặt.
Nàng chỉ chỉ: “Ta không cần thứ này.”
“Cần hay không là chuyện của nàng, tặng hay không là chuyện của ta.” A Phúc nhìn nàng nói: “Lão phu nhân đã tới thôn Đại Hà thay ta cầu hôn, nàng thấy có được không?”
“Hả, cầu hôn?” Xuân Hoa giật mình hoảng sợ: “Gấp vậy sao?”
“Là lão phu nhân sốt ruột, ta thì không vội.” A Phúc khụ khụ nói: “Chúng ta cứ từ từ, một ngày nào đó nàng sẽ chấp nhận ta, đến lúc đó ta sẽ cho kiệu mười tám người khiêng rước nàng vào cửa.”
Hắn nói xong liền lập tức chạy đi.
Xuân Hoa lau khô tay, cầm hộp phấn kia lên, khóe miệng không tự chủ tươi cười.
Mấy ngày liền, A Phúc đều chạy vào trong thôn, chuyện của hai hài tử này còn chưa quyết định xong nhưng người trong thôn cũng đã tự hiểu trong lòng.
Trình Loan Loan ngồi trong sân nhìn đứa nhi tử thứ ba của nàng, không khỏi thở dài, Tam Ngưu và A Phúc đều trạc tuổi nhai, A Phúc cũng đã biết rung động mà nhi tử ngốc này của nàng vẫn cứ khờ khạo như vậy, mỗi ngày ngoài luyện võ thì cũng chỉ có luyện võ, tứ chi phát triển nhưng đầu óc hình như càng ngày càng đơn giản thì phải.
Lại chờ mấy tháng thì cái hẹn một năm của Hạ Tiêu cũng đã gần đến, đến lúc đó lại tìm cho Tam Ngưu một sư phó khác hay lại làm chuyện khác … Trong lòng Trình Loan Loan tạm thời không yên, có hỏi Tam Ngưu khẳng định cũng không hỏi được gì, cứ chờ tới lúc đó rồi tính vậy.
Trước mắt nàng cũng không có tâm tư quản chuyện của hài tử, bởi vì ruộng bông đã bắt đầu nở bông tơ,
Tục ngữ nói, qua nửa tháng tám thì thổ địa công công sẽ đi ngắm bông, ý tứ chính là thời điểm nở bông tơ.
Thời kỳ nở bông tơ kéo dài hơn hai tháng, một cây bông nhỏ trong toàn bộ quá trình có thể kết nhiều nhất hơn một trăm quả bông, ít thì cũng hơn ba mươi quả, ở thời điểm mùa màng mưa thuận gió hòa không có sâu bệnh, những quả bông đã chín cơ bản đều sẽ nở bông tơ, sản lượng của một gốc bông là khoảng hai lượng, vị chi sản lượng của một mẫu đất là khoảng năm trăm cân.
Mười cân bông là có thể làm thành một chiếc chăn bông lớn, nói cách khác, một mẫu đất thu hoạch xong thì có thể làm được bốn, năm chục tấm chăn.
So với dưỡng tằm thì bông có lợi thế về mặt thời gian và kinh tế hơn rất nhiều.
Trình Loan Loan nhìn ruộng bông trắng xóa, tâm tình lập tức tốt lên, thứ này nếu có thể được triển khai rộng rãi thì mùa đông ở Đại Vũ sẽ giảm được bao nhiêu người c.h.ế.t rét.