Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Chú tâm chuẩn bị hạ lễ 2
“Bà thông gia, mau đến xem vải bông mới nhuộm ra.” Tào Đức Phúc vội vàng nghênh đón Trình Loan Loan vào: “Loại vải bông này rất mềm rất mịn, rất dễ lên màu, nhưng mà sau khi giặt một lần sẽ hơi đổi màu. Tuy nhiên thợ nhuộm đã thử qua, giặt hai ba lần là màu sắc có thể ổn định rồi…”
Trình Loan Loan nhìn các loại màu sắc treo trong sân, lấy màu đỏ, xanh lá cây, xanh dương làm chủ đạo, lại thêm một ít màu trắng, đen, màu lam.
Những màu sắc này sau khi nhuộm lên, thoạt nhìn rất rực rỡ, so với lụa có cảm giác rất thoải mái. Vải bông thân thiện hơn, nói cách khác, mặc thoải mái hơn, mùa hè thấm mồ hôi thông khí, mùa đông mặc giữ ấm.
Nhưng trong số những màu sắc này lại thiếu màu mà nàng muốn, nàng mở miệng hỏi: “Tào lão đại đã thử nhuộm màu vàng sáng chưa?”
Tào Đức Phúc vội vàng nói: “Màu vàng sáng là màu ngự dụng, ta là một thương nhân, cũng không dám vi phạm pháp luật.”
“Tháng mười hai năm nay là lễ đại thọ lần thứ bốn mươi của Hoàng thượng, ta thân là Tuệ An nhân lục phẩm, nhất định phải dâng lên hạ lễ mừng đại thọ.” Trình Loan Loan mở miệng nói: “Chuyện này ta tự mình làm không được, chỉ có thể phiền Tào lão đại hỗ trợ.”
Sắc mặt Tào Đức Phúc lập tức nghiêm túc: “Bà thông gia chỉ cần phân phó.”
Hạ lễ mà Trình Loan Loan muốn dâng lên là bộ đồ trải giường, hơn nữa còn có một bộ áo trong màu vàng sáng, toàn bộ đều dùng vải bông chế thành.
Vật phẩm hoàng gia ngự dụng, mỗi một chi tiết nhỏ đều phải chăm chút đến cực hạn, để cho tú nương trong thôn làm khẳng định không được, nhất định phải thông qua Tào lão đại, mời tú nương tốt nhất Hồ Châu, mới có thể làm ra hạ lễ hoàn mỹ nhất.
Nàng nói tỉ mỉ những yêu cầu của mình, còn lấy ra mấy bản vẽ, tỉ mỉ giảng giải cho Tào Đức Phúc, chi tiết cũng nhấn mạnh.
Tào Đức Phúc tuy rằng tâm lớn, cũng không quản sự, nhưng chuyện này liên quan đến hoàng gia, hắn không dám qua loa, nghiêm túc ghi nhớ từng lời Trình Loan Loan nói.
“Được, ta biết rồi.” Thần sắc hắn nghiêm túc: “Trước tiên ta sẽ đi tới phường nhuộm quan gia của Hồ Châu một chuyến, để thợ nhuộm bên đó hỗ trợ nhuộm màu cho vải bông. Còn về tú nương, bà thông gia cũng đừng quá lo, Hồ Châu có rất nhiều tú nương tay nghề xuất chúng, bỏ chút tiền là có thể mời về được, chuyện này ta nhất định sẽ làm cho thật hoàn mỹ thật xinh đẹp.”
“Vậy thì Tào lão đại vất vả rồi.” Trình Loan Loan cười nói: “Nơi này là một ngàn lượng bạc, ngươi dùng trước.”
“Ơ kìa, bà thông gia, ngươi đây là cũng quá khách khí rồi!” Tào Đức Phúc lui về phía sau một bước dài: “Quan hệ này của chúng ta, vừa nói đến tiền liền xa lạ, ta còn muốn dính thêm nhiều ánh sáng của bà thông gia nữa, cũng không thể lấy tiền được.”
Trình Loan Loan bất đắc dĩ.
Nàng biết Tào gia không thiếu chút tiền này, đành phải thu lại ngân phiếu, chờ sau này tìm cơ hội tặng Tào gia một phần đại lễ đi.
Từ phường nhuộm rời đi, nàng ở huyện Hà Khẩu dạo một vòng, mua chút đồ dùng hàng ngày, lúc này mới dẹp đường hồi phủ.
Vừa đến cửa nhà, một trận mưa liền tí tách rơi xuống.
Tục ngữ nói, một hồi mưa thu một hồi lạnh, sau khi cơn mưa này kết thúc, mùa hè mới có thể chân chính đi qua.
Cũng may bông trong ruộng đã thu hoạch gần hết, nếu không bị dính mưa liền rắc rồi rồi.
Khố phòng trong nhà nàng đã chất đầy bông phơi khô, thậm chí chất không hết, có một phần phải vận chuyển đến xưởng dệt vải Tào gia cất giữ, trước mắt ước tính có ít nhất hơn năm vạn cân, kế tiếp còn có thể lẻ tẻ thu về một ít, con số cuối cùng hẳn là sáu bảy vạn cân. Đây là một con số khổng lồ, chỉ cần làm thành chăn cùng y phục, đó chính là bạc hoa trắng.
Trời vừa mưa xuống, người trong thôn liền rảnh rỗi, Trình Loan Loan gọi phụ nhân trong thôn đến xưởng dệt Tào gia, nàng muốn dạy mọi người cách bật bông làm chăn.

Advertisement
';
Advertisement