Tự hào về thôn dân Đại Hà 1
Trong phòng bếp, hương thơm ngào ngạt tứ phía.
Món lẩu thịt ngỗng này không phải được làm theo cách làm cổ đại, mà là Trình Loan Loan dựa theo cách làm hiện đại để hướng dẫn Mã bà tử chế biến thành, thêm ớt cay và hoa tiêu tạo nên một hương vị thơm tê cay lan tỏa khắp nơi.
Ngụy Hồng Anh thì đang chuẩn bị các loại món ăn kèm, rau xanh trong viện đều mang đến một phần, còn có một ít rau khô và tôm cá trong hồ sen đều đã chuẩn bị xong.
Thường là Trình Loan Loan ăn cái gì, tất cả người trên dưới trong nhà sẽ ăn cái đó, con ngỗng này mặc dù có bốn năm cân, nhưng vẫn đủ cho hai mươi đến ba mươi người ăn, thế là lại làm thịt hai con thỏ để cùng làm thành món lẩu.
Khi nắp nồi lẩu được nhấc ra, hương thơm đó quả là tuyệt đỉnh, khiến người ta phải nuốt ba cân nước miếng.
Trình Loan Loan đứng ở cửa phòng bếp, hít sâu một hơi, có chút kỳ quái nói: “Mỗi lúc này, Tứ Đản đều sẽ xông đến đầu tiên, hôm nay tại sao không thấy hình bóng hắn đâu?”
Yên Hồng vừa bày bàn vừa nói: “Nô tỳ vừa mới đi học đường bên đó gọi Tứ thiếu gia về dùng bữa, Tứ thiếu gia và Ngu phu tử vì tranh cãi một vấn đề mà mặt đỏ tía tai, nói tranh luận ra kết quả xong mới quay về dùng bữa.”
“Tiểu tử này có tiến bộ.” Trình Loan Loan rất là hài lòng, “Trước đây ăn là số một, nay học hành trở thành số một rồi, xem ra năm tới rất có khả năng thi đậu đồng sinh.”
Nàng đang định sai người để lại một ít thịt ngỗng thì Tứ Đản từ cửa bước vào.
“Mau tới dùng bữa, ăn nhân lúc còn nóng mới ngon.” Nàng vẫy tay gọi nhi tử ngồi xuống, tò mò hỏi, “Con và Ngu phu tử tranh luận cái gì mà sôi nổi như vậy?”
Triệu Tứ Đản gãi đầu mở miệng nói: “Buổi sáng không cẩn thận nhắc đến chuyện đã qua của phu tử, năm đó phu tử mười năm tuổi thi đỗ công danh, bị người ta hãm hại, sau đó đi xa tha hương… Phu tử nhân cơ hội dạy bảo chúng con, quân tử nếu muốn đạt được mục tiêu lớn lao thì phải biết chờ đợi thời cơ, nếu muốn lập công danh vĩ đại thì phải biết nhẫn nhịn.”
Trình Loan Loan gật đầu: “Ta cảm thấy phu tử nói không sai.”
“Thế nhưng, theo con thấy, cho dù năm đó phu tử và đám người kia thông đồng làm bậy, kết cục cũng sẽ không thay đổi.” Triệu Tứ Đản ngắt ngừng từng chữ, “Bất luận người có nhẫn nhịn hay không thì kẻ đố kỵ với người vẫn sẽ nghĩ cách hãm hại người, nếu đã như vậy, tại sao phải nhẫn nhịn chứ, dù sao thì hậu quả sẽ không thảm hơn bây giờ, tại sao không cá c.h.ế.t lưới rách?”
“Về phương diện này, con vẫn phải học hỏi Tiểu Chiêm nhiều hơn.” Trình Loan Loan cười lắc đầu, “Bây giờ ta nói với con, con cũng không hiểu, nếu để con tự mình trải nghiệm, vi nương cũng không đành lòng, vậy con hãy nói chuyện với Tiểu Chiêm nhiều hơn, có lẽ sẽ có được lĩnh ngộ mới.”
Hài tử này từ nhỏ sống trong thôn, mặc dù không có cha, nương cũng không thương, nhưng trên còn có ba người ca ca ruột thịt. Trong thôn thực ra cũng không có nhiều lúc bị bắt nạt, nếu ngộ nhỡ bị bắt nạt thì quay về cáo trạng, tự nhiên có ba vị ca ca ra mặt giúp đỡ, nếu không được, nhà cũ Triệu gia bên kia cũng sẽ ra mặt bảo vệ.
Vì vậy, Tứ Đản không biết ý nghĩa sâu xa của nhẫn nhịn.
Để tránh cho về sau bị xã hội vùi dập tàn tạ, nàng sau này vẫn phải dạy thêm cho Tam Ngưu và Tứ Đản một vài đạo lý đối nhân xử thế.
“Ai nha nương, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, thơm quá!” Đôi mắt phát sáng của Triệu Tứ Đản nhìn vào đồ ăn trong nồi lẩu trên bàn, đột nhiên sững sờ, “Sao con lại nhìn thấy đầu ngỗng, nương đã làm thịt con nào trong số đám Đại Bạch rồi?”
Những con gà vịt ngỗng này đều là hắn tay phân tay nước tiểu nuôi lớn lên, đặc biệt là những con đầu tiên, sớm đã có cảm tình với hắn nên hắn nào cam lòng ăn.
Trình Loan Loan cố ý trêu hắn: “Nuôi ngỗng vốn là để ăn, con nào không nghe lời thì làm thịt con đó.”
Nàng đưa đũa gắp một miếng thịt, thịt ngỗng có màu da vàng kim hấp thụ đầy đủ nước canh, cắn một miếng, vị tươi non mềm tràn vào cổ họng, thực sự là mỹ vị nhân gian.