Tứ Đản trợn mắt: “Con chỉ có ba miếng, một mình con ăn còn không đủ no.”
Trình Loan Loan có chút đau đầu.
Khi hài tử từ chối chia sẻ quà vặt của mình với bạn nhỏ khác, phụ huynh nên làm thế nào?
Nàng có chút hối hận vì sao trước kia không đọc sách nuôi dạy con cái được mấy tài khoản kia đăng lên. Một người độc thân như nàng thực sự không biết nên nuôi dạy con cái thế nào.
Mặc dù hành động ngửa tay đòi ăn của Đông Hoa là không nên nhưng Tứ Đản nhỏ mọn quá cũng không được.
Nàng đi đến bên cạnh Tứ Đản, nói nhỏ: “Con cho Đông Hoa một miếng, ngày mai nương lại mua cho con một bọc.”
Ánh mắt Triệu Tứ Đản sáng lên, lập tức thỏa hiệp, lấy điểm tâm ra, cẩn thận cầm một miếng điểm tâm đặt vào tay Triệu Đông Hoa.
Đông Hoa một lần ăn sạch miếng điểm tâm, mím môi, ánh mắt vẫn dán chặt vào điểm tâm dưới tay áo của Triệu Tứ Đản.
Triệu Tử Đản nhìn Trình Loan Loan, ý của ánh mắt kia vô cùng rõ ràng. Nếu hắn cho thêm một miếng có phải nương sẽ mua cho hắn thêm một bọc nữa hay không…
Trình Loan Loan: “…”
Sự thật chứng minh, phương pháp giáo dục dùng quà vặt để lừa gạt trẻ nhỏ học cách chia sẻ đúng là sai lầm lớn.
Nàng mở miệng: “Xuân Hoa, lúc này cũng không còn sớm nữa, mau dẫn em gái con về đi.”
Xuân Hoa nghe lời dắt tay Đông Hoa đi ra khỏi viện tử. Trên đường đi, miệng Đông Hoa bĩu môi: “Đại bá nương thật nhỏ mọn, một miếng điểm tâm cũng không cho muội…”
Xuân Hoa cau mày: “Không phải đại bá nương đã bảo Tứ Đản cho muội một miếng rồi sao? Muội nói như thế đại bá nương sẽ nổi giận đó.”
“Một miếng bé như cái móng tay đó còn chưa nếm ra được vị gì.” Đông Hoa l.i.ế.m môi. “Muội thấy trên bàn nhà chính của đại bá nương có rất nhiều vải vóc. Đại tỷ, đại bá nương chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền. Sau này mỗi ngày Tứ Đản ca đều có rất nhiều điểm tâm để ăn…”
Xuân Hoa cũng nhìn thấy những thứ vải vóc kia, có đủ loại màu sắc mới mẻ. Mấy năm nay nàng chưa được may y phục mới rồi.
Hai tỷ muội vội vàng đi về phía nhà Triệu gia.
Những người lớn của Triệu gia đang ngồi trong sân hóng mát, vừa làm việc vừa nói chuyện.
“Nghe nói đại tẩu kiếm được không ít tiền.” Tôn thị nói một cách mập mờ. “Mua hơn nửa cân thịt, còn mua mấy chục con vịt, không biết kiếm được bao nhiêu tiền mới dám tiêu như vậy?”
Ngón tay của Triệu lão thái thái thoáng dừng lại: “Mua vịt là chuyện tốt, nuôi vịt có thể đẻ trứng đổi lấy tiền. Tức phụ lão đại thực sự sắp được sống những ngày tốt đẹp rồi.”
Tôn thị sầm mặt xuống, lão thái thái thực sự quá thiên vị, cái này cũng có thể khen.
Nàng ta nhếch miệng: “Lần đầu tiên đại tẩu làm ăn kiếm được tiền mua thịt, không mua được điểm tâm cho mấy đứa nhỏ cũng thôi đi, sao lại không mua một ít đến cho mẫu thân phụ thân nếm thử một chút chứ.”
Lời này quả thật chính là ngang nhiên châm ngòi.
Triệu lão thái thái lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Tức phụ lão tam, nếu ngươi rảnh rỗi quá thì có thể ra sau nhà chặt trúc mang về cho ta, vừa hay một cái gùi trong nhà đã hỏng rồi…”
Lời con chưa nói hết, Xuân Hoa đã dẫn Đông Hoa đi vào.
Tôn thị không có chỗ trút giận liền đem hết tức giận trút lên hai nha đầu: “Nha đầu c.h.ế.t tiệt này, tối muộn thế này còn chạy đi đâu hả, trên núi tối đen như mực, bị sói bắt đi càng tốt, đỡ được cho ta hai kẻ gây họa…”
“Ngươi được rồi!” Lão thái thái mắng. “Bây giờ trên núi có người tuần tra, đứa trẻ sống sờ sờ như vậy sao có thể bị sói tha đi được. Xuân Hoa, Đông Hoa, mau đến chỗ a nãi, nói cho a nãi biết hai con đã đi đâu?’
Xuân Hoa nhỏ giọng nói: “Đại bá nương thu mua cỏ đèn lồng, con và Đông Hoa lên núi hái cỏ đèn lồng.”
Đông Hoa nhanh nhảu nói: “Con với đại tỷ hái được hơn năm cân, đại bá nương nói tổng cộng là mười một tiền đồng!”
Nỗi tức giận trên mặt Tôn thị thoáng cái tan biến, vội vàng hỏi: “Tiền đồng đâu?”