Nằm không cũng hái ra tiền 2
Sau khi tiễn Tiền lão gia tử đi, hai phu thê Chu gia cũng tới giao sổ sách quý một, phương pháp ký sổ này là do lão đại Chu gia học theo Nhị Cẩu, vừa nhìn lướt qua là hiểu rõ ngay.
Trình Loan Loan mở ra xem cẩn thận, hai phu thê Chu gia tay chân rất sạch sẽ, trên sổ sách không có vấn đề gì.
Lúc nàng xem sổ sách, Chu chưởng quỹ cùng Chu nương tử đến thở mạnh cũng không dám thở, chỉ sợ chỗ nào không đúng bị chỉ ra, cái miệng này của bọn hắn cũng không thể giải thích được rõ ràng.
“Hai tháng nay làm ăn rất tốt.” Trình Loan Loan cười, khép sổ sách lại rồi đưa qua: “Món ăn mới tháng mười cũng sắp ra mắt, Chu nương tử có thời gian thì cứ đi huyện Bình An học một chút, đến lúc đó thống nhất bán món ăn mới ra ngoài.”
Chu nương tử vội vàng gật đầu: “Vâng vâng.”
Chu chưởng quỹ tiếp nhận sổ sách, cẩn thận hỏi: “Tuệ An nhân, sổ sách không có vấn đề gì chứ?”
“Không có, nhi tử ngươi làm rất tốt.” Trình Loan Loan khen ngợi: “Sau này có thể cho nhi tử ngươi đến đối chiếu sổ sách với ta.”
Hai phu thê này lá gan thật sự quá nhỏ, chẳng lẽ bề ngoài nàng thoạt nhìn thật sự rất hung dữ sao?
Chu chưởng quỹ lập tức đáp ứng.
Hai phu thê Chu gia lần này giao được một ngàn hai trăm sáu mươi lượng bạc, đây là hai thành lợi nhuận.
Dân cư huyện Hà Khẩu đông đúc hơn một chút, lại là đầu mối giao thông then chốt của các huyện trấn phụ cận, cho nên việc buôn bán hàng ngày rất tốt. Trung bình lợi nhuận một ngày khoảng một trăm năm mươi lượng, trừ đi chi phí cùng chia lợi nhuận ra, Chu gia hai tháng nay kiếm được khoảng bốn năm ngàn lượng bạc.
Ngoại trừ Tiền gia cùng Chu gia, Chu lão bà tử, Vương thẩm, Trình Viên Viên cũng đều đến giao sổ sách.
Trình Loan Loan nằm trên ghế mây, cứ như vậy nhìn tiền trong khố phòng từng chút một càng nhiều lên, cảm giác nằm không cũng kiếm được tiền này thật sự là cực kỳ thoải mái.
Tề bà tử ngồi ở một bên phụ trách kiểm kê tiền bạc, cùng với Yên Hồng phụ trách ghi sổ, hai người đều sợ ngây người.
Sau khi bọn họ đến hầu hạ Tuệ An nhân, cảm giác cuộc sống của Tuệ An nhân vô cùng đơn giản. Ở kinh thành tùy tùy tiện tiện một phu nhân có phong hào, người hầu hạ bên người ít nhất phải hơn hai mươi, hơn nữa mỗi bữa cơm ít nhất ba bốn mươi đĩa thức ăn. Về phần y phục trang sức, càng là mỗi quý thay đổi một lần, y phục cũ sẽ không để lại đến mùa sau mặc…
Trái lại Tuệ An nhân, bên người không cần người hầu hạ, mỗi ngày đều ăn chút đồ ăn đơn giản, lượng y phục thay đổi cũng không nhiều…
Các nàng vẫn cho rằng Tuệ An nhân rất nghèo, hiện tại mới biết được, các nàng suy nghĩ quá nhiều rồi…
Với cái tốc độ kiếm tiền này của Tuệ An nhân, cũng không hề thua kém mấy phu nhân của những gia đình giàu có trong thành.
Nghe nói, Tuệ An nhân còn dùng bông thiết kế ra trang phục mới, sợ là lại kiếm thêm được một khoản nữa…
Đang nghĩ ngợi, ngoài cổng vội vàng đi vào một người.
Là Khổng tú nương sắc mặt đại biến: “Tuệ An nhân, không tốt, xảy ra chuyện rồi!”
Trình Loan Loan từ trên ghế mây ngồi thẳng người dậy, rót cho Khổng tú nương một ly nước: “Xảy ra chuyện gì, cứ từ từ rồi nói, đừng cuống.”
Khổng tú nương nào có tâm tư uống trà, thở hổn hển nói: “Hôm nay ta bảo Hạ Hoa đi huyện Hà Khẩu lấy hoa văn thêu, nàng nhìn thấy trong thành mới mở một cửa hàng may mặc. Không phải là trong thôn chúng ta cũng có cửa hàng may mặc sao, Hạ Hoa liền tò mò nhìn thêm mấy lần. Cũng may nhìn thêm vài lần mới nhìn thấy trong cửa hàng kia bán y phục vải bông. Phải rồi, ta có mang tới đây!”
Một kiện y phục vải bông màu xanh nhạt được đặt trên bàn.
Lông mày Trình Loan Loan lập tức nhíu lại, kiểu dáng y phục này, sao lại giống với những kiểu dáng mà nàng thiết kế vậy?
“Ta liền cho người ta hỏi thăm, cửa hàng may mặc này là chi nhánh do Hồ chưởng quỹ huyện Vạn Toàn mở, trắng trợn tuyên truyền rằng y phục trong cửa hàng được làm từ bông của thôn Đại Hà. Cái cửa hàng kia hôm qua vừa mới khai trương, hôm nay đã sắp bị đạp hỏng ngưỡng cửa rồi. Giá một kiện áo trong là một lượng, giá một bộ là hai lượng bạc, trừ đi chi phí thu mua bông là năm mươi văn tiền, hỏi hắn kiếm được bao nhiêu.” Sắc mặt Khổng tú nương cực kỳ khó coi: “Lúc trước hắn thu mua bông, ta còn nghĩ chắc là hắn chế thành bông vải hoặc chăn bông để bán, không nghĩ tới, hắn lại có cùng ý tưởng với Tuệ An nhân.”
Trình Loan Loan lắc đầu, cười khẽ: “Đây đâu phải là có cùng ý tưởng với ta, đây là ăn trộm bản thảo thiết kế của chúng ta.”