Là ai đang làm chuyện xấu 2
Sau khi ăn điểm tâm xong, nàng đến Tào thị bên kia xem tình huống, sợ mình xem nhẹ cái gì.
Một đường đi tới, có thể nhìn thấy khu chợ đang mở rộng thêm, chờ sau khi hoàn thành, khu chợ liền có thêm mấy ngã tư, chia làm bốn phương tám hướng, về sau tất nhiên sẽ càng ngày càng náo nhiệt phồn hoa.
Vừa đi tới cổng phường thêu Tào thị, Khổng tú nương liền dẫn nàng đến một căn phòng bên cạnh, thấp giọng nói: “Ta hiện tại gần như có thể xác định, nhất định là Tôn Thủy Cần. Nàng ta vừa đến phường thêu liền đi bên kia tìm mấy nha đầu Hạ Hoa Đại Mạch nói chuyện, vẫn hỏi về mấy trình tự làm việc mấu chốt… Mấy nha đầu kia cũng là người thành thật, Thủy Cần hỏi cái gì thì nói cái đó… Ai, trước kia Thủy Cần đến hỏi ta, ta cũng có cái gì nói cái nấy, trong lòng còn nghĩ người trẻ tuổi hiếu học, ta có thể dạy bao nhiêu liền dạy bấy nhiêu, ai có thể nghĩ tới nàng ta lại mang tâm tư như vậy.”
Ánh mắt Trình Loan Loan giật giật, cười nói: “Đã như thế, vậy ta giúp nàng ta một tay.”
Nàng xoay người đi về phía phòng chế tác y phục, trong mỗi phòng chế tác y phục có tám nữ công, mỗi người đều bận rộn, Tôn Thủy Cần bưng một cái ghế ngồi bên cạnh Hạ Hoa, hai con mắt nhìn chằm chằm vải vóc trong tay Hạ Hoa.
Nàng ta nâng cao cái bụng to, nhìn cũng có vẻ sắp sinh rồi. Người sắp lâm bồn mà còn cố gắng như vậy, Trình Loan Loan cũng sinh ra một tia bội phục.
“Đại bá nương sao lại tới đây?”
Hạ Hoa vui mừng đứng lên.
Trình Loan Loan đi vào, cười nói: “Ta đột nhiên nhớ tới lần này mẫu áo bông có thể cải tiến một chút, nếu sửa xong, giá cả có thể tăng thêm một chút, mấy người các ngươi đều tới đây, ta cẩn thận giảng giải cho các ngươi.”
Vương Đại Mạch và Thủy Nhi lập tức vây quanh, Tôn Thủy Cần cũng thừa cơ tiến đến.
“Thấy cái cổ áo này không, thiết kế ban đầu là thắt dây, nhưng sau khi dây này được buộc lại, mặc áo khoác vào, sẽ bị vướng ở cổ rất không thoải mái. Cứ như vậy, sản phẩm của chúng ta sẽ ít đi mấy khách hàng quen.” Trình Loan Loan không nhanh không chậm nói: “Chúng ta có thể đổi thành nút, loại nút như thế này…”
Nàng cầm bút than vẽ trên giấy bản thảo thiết kế, mấy cái nút thắt hiện lên trên giấy.
“Các ngươi cũng đều biết, trên thị trường đã xuất hiện sản phẩm cùng loại, chúng ta nếu muốn đánh bại y phục của Hồ Ký, nhất định phải làm ra thứ khác biệt, nút thắt này chính là mấu chốt để chúng ta giành thắng lợi.” Ánh mắt Trình Loan Loan nhàn nhạt nhìn Tôn Thủy Cần một cái, tiếp tục nói: “Mấy ngày nay tăng giờ làm việc, làm cho xong hết toàn bộ y phục mới, đến lúc đó đẩy ra thị trường xem có được không.”
Hạ Hoa gật đầu: “Dạ được, đại bá nương.”
“Vậy các ngươi tiếp tục làm việc đi.” Trình Loan Loan cười nói: “Cũng đừng gắng sức quá, cơ thể mệt mỏi sụp đổ thì được không bù nổi mất đâu.”
Nàng nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Nàng vừa mới rời đi, Tôn Thủy Cần liền từ trên ghế đứng dậy, đỡ bụng lớn nói: “Trong nhà ta còn có chút việc phải làm, đi trước đây, các ngươi từ từ rồi làm nhé.”
Nàng ta một đường đi thẳng về nhà.
Nửa năm nay, nhà chồng nàng ta cũng đã sửa chữa một phen, sân mở rộng một chút, nuôi gà vịt nuôi heo, còn có một con ch.ó chạy tới chạy lui nữa.
Nàng vừa mới đi tới cổng, thanh âm của nương Thiển Căn liền truyền ra: “Cưới một nhi tức mà giống như cưới một tổ tông về nhà vậy, ngày nào cũng không có ở nhà, không giặt quần áo không nấu cơm, không cho gà vịt không cho heo ăn, mỗi ngày há miệng chờ cơm ăn, ta đây là tạo nghiệt gì nha…”
Tôn Thủy Cần mím môi, bà bà nàng chính là như vậy, không có việc gì ở trong sân mắng nàng, nàng đều đã quen rồi.
Nàng trực tiếp đi vào: “Nương, buổi trưa con về nhà mẹ đẻ một chuyến, con sẽ về trễ một chút.”
Nương Thiển Căn nhướng mày: “Không phải lại muốn lấy đồ nhà chồng lấp đầy nhà mẹ đẻ chứ, ta nói Thủy Cần, ngươi đã là người của Triệu gia chúng ta, hài tử cũng sắp sinh rồi, có thể lo cho nam nhân cùng hài tử của mình hay không…”
“Con không mang đồ gì về hết, con đi tay không được không?”
Tôn Thủy Cần uống một ngụm nước, chuẩn bị ra cửa, vừa đi tới cửa, liền gặp Triệu Thiển Căn buổi trưa tan làm trở về.