Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Giấy nợ năm trăm lượng bạc 2
“Ngươi nói gì?” Trình lão thái thái kinh sợ: “Loan Loan cho Chiêu nhi năm trăm lượng, là thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật.” Trình Viên Viên trả lời: “Lúc trước Chiêu nhi ở thôn Đại Hà, ăn uống, y phục đều là do Loan Loan xuất bạc, còn có bút nghiên giấy mực gì đó cũng đều là bạc, Loan Loan cũng lặng lẽ bỏ ra, cũng không tới Trình gia kể công. Năm trăm lượng bạc này nói cho liền cho, nếu không phải ta nhắc tới thì sợ là Trình gia các ngài cả đời này cũng không biết đâu.”
Trình lão thái thái hỏi tiếp: “Năm trăm lượng kia có viết giấy nợ không?”
“Nương nói lời này thật quá đáng, từ khi Chiêu nhi đọc sách tới nay, ta cùng Loan Loan ngoài sáng trong tối trợ cấp cho Trình gia không biết bao nhiêu bạc, có văn tiền nào có giấy nợ không.” Trình Viên Viên có chút tức giận: “Sắc trời không còn sớm, ta cũng không giữ nương lại đây một đêm, Tam Mao, con đưa ngoại bà tới cửa thôn đi.”
Tam Mao lập tức chạy lại tiễn Trình lão thái thái ra cửa.
Trình lão thái thái ngồi trên xe bò, nhìn thôn Đại Hà càng ngày càng xa, không khỏi âm thầm thở dài một hơi.
Nếu đêm nay bà ta không tới thì năm trăm lượng bạc cũng đã đến tay Chiêu nhi, bây giờ lại vô duyên vô cớ thiếu nợ năm trăm lượng.
Nhưng mặc kệ ra sao, tốt xấu gì cũng đã có bạc, phải nhanh chóng nhờ người đưa đến tỉnh thành.
Buổi tối, Trình Loan Loan nằm trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Trước khi vào kinh đi thi mà tiêu bạc để lót đường thì cứ như đang hối lộ vậy.
Chiêu nhi vốn dĩ đã ưu tú, không chuẩn bị thì vẫn có thể đậu tiến sĩ, nếu có chuẩn bị thì sẽ không bị tác dụng ngược chứ?
Sáng sớm nàng vừa ăn xong đã đi đến học đường bên kia.
Ngu phu tử đang xem sách, thấy nàng qua đây thì mời nàng vào thư phòng ngồi rồi bảo Ngu Kiều dâng trà.
“Phu tử, ta tới đây là muốn hỏi một chuyện.” Trình Loan Loan không hiểu lắm về chuyện khoa cử ở thời đại này, có một số việc cần phải hỏi rõ ràng: “Sau khi đậu cử nhân thì phải tiêu bạc lót đường trước sao?”
“Học quan phê duyệt đề thi hương mỗi năm đều là người tới từ kinh thành, sau khi có kết quả thi hương thì những cử nhân đó sẽ tìm cách tiếp cận học quan đại nhân, chính là muốn biết được tình huống trên kinh thành từ miệng của học quan đại nhân.” Ngu phu tử mở miệng trả lời: “Chờ sau khi tới kinh thành thì bầu không khí này sẽ càng nồng đậm hơn, khắp nơi đều làm công tác chuẩn bị, từ dưới leo lên trên, kết giao quyền quý… Tổng số bạc nhận về trong mỗi kỳ khoa cử hằng năm đều gấp ba lần…”
Trình Loan Loan hơi hơi nhíu mày: “Chuyện này triều đình mắt nhắm mắt mở cho qua sao?”
“Chỉ cần không quá phận thì triều đình sẽ không quản.” Ngu phu tử nhìn về phía nàng: “An nhân muốn trải đường trước cho Tử Du sao, nếu đã tới tìm ta hỏi ý kiến thì ta khuyên là không nên làm vậy. Tử Du có thể trở thành người đứng đầu kỳ viện thí, lại là Giải nguyên của kỳ thi hương, đậu tiến sĩ không thành vấn đề, nói không chừng sẽ còn vào cung tham gia thi đình. Một người đứng ở chỗ cao sau này sẽ có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, như vậy, cho dù trước kia hắn có làm bất cứ chuyện nhỏ nhặt không đáng nào thì cũng sẽ trở thành chứng cứ phạm tội, An nhân có hiểu ý ta không?”
“Một lời của phu tử đã khiến ta tỉnh táo ra.” Trình Loan Loan lập tức đứng lên: “Ta đây lập tức viết thư gửi cho Chiêu nhi.”
Nàng vội vã trở về, mài mực viết tư, chỉ một chốc đã viết xong, sau đó gọi Trình Bính ra roi thúc ngựa đưa tới tỉnh thành, bất quá nếu đã đi một chuyến thì cũng sẽ không mang mỗi một phong thư qua chứ, trong nhà có chuẩn bị y phục mùa đông, Trình Chiêu cùng Thẩm Chính mỗi người một bộ, còn có nội sam, và một ít cá khô thịt khô cùng một ít đồ linh tinh trong nhà.
Trình Bính xoay người lên ngựa, trên lưng ngựa còn đặt một cái túi thật lớn, bên trong đều là y phục cùng thức ăn, còn có chút lộ phí.
Ngựa chạy như bay, phút chốc đã biến mất trên đường thôn.

Advertisement
';
Advertisement