Vân Mạc nhẹ nhàng tránh khỏi cú trảo của Vân Liệt, khi Vân Liệt xông tới với vẻ mặt khó tin, hắn chợt giẫm nhẹ chân trái, lập tức xoay người rồi đánh ra một quyền.



Ầm!



Cú đấm mạnh mẽ đánh trúng lưng Vân Liệt, Vân Liệt phun ra một ngụm máu tươi, hắn ta có cảm giác sống lưng của mình như sắp gãy lìa. Bị Vân Mạc đấm một phát vào lưng, Vân Liệt còn có cảm giác mất hết sức lực. Lúc này, hắn ta không suy nghĩ vì sao Vân Mạc lại mạnh như thế mà chỉ cảm thấy rất sợ hãi. Rõ ràng là hắn ta đã thua trận, thế thì Vân Mạc sẽ bỏ qua cho hắn ta chứ? Câu trả lời là không.



“Không! Ngươi không thể làm thế!”



Vân Liệt ngã dưới đất hoảng hốt nhìn chằm chằm Vân Mạc đang lao đến, có lẽ vì quá sợ hãi, cũng có lẽ vì Vân Liệt hoàn toàn không ngờ bản thân sẽ thua, nên lúc này hắn ta cũng quên mất việc nhận thua.



Còn Vân Mạc thì chỉ có một suy nghĩ, đó là quá yếu! Khi nãy hắn cũng chỉ sử dụng sức mạnh Luyện Thể tầng năm, không ngờ chỉ một quyền mà Vân Liệt cũng không chịu được.



Vân Mạc lao đến trước mặt Vân Liệt, trong mắt tràn đầy sát khí. Cảm nhận được sát khí đáng sợ ập đến, Vân Liệt rùng mình một cái, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện phải nhận thua mới có thể giữ mạng.



“Ta nhận…”



“Ngươi đã không còn cơ hội nữa rồi!”, Vân Mạc che kín miệng Vân Liệt, giữ mặt hắn ta, xách cả người hắn ta lên.



“Ừm ưm…”, trong mắt Vân Liệt tràn đầy nỗi sợ hãi, hắn ta không thể ngờ rằng có một ngày mình sẽ bị Vân Mạc xách trong tay với một tư thế nhục nhã như thế.



Lúc này người nhà họ Vân cũng đều sững sờ, trận chiến này thật sự kết thúc quá nhanh, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của bọn họ. Tất cả mọi người đều không dám tin đây là thật.



“Dừng tay!”, cảm nhận được sát ý của Vân Mạc, Bát trưởng lão là người đầu tiên lấy lại tinh thần, trước đó ông ta còn luôn miệng nói không thể nhúng tay vào cuộc chiến thách đấu, mà bây giờ lại xông lên đài tỷ võ với tốc độ nhanh nhất.



“Hừ!”, Vân Mạc hừ lạnh, hắn đã có quyết định từ lâu rằng phải giết Vân Liệt để trả thù cho Vân Mạc trước kia rồi, sao có thể dừng tay được? Vân Mạc nắm chặt tay trái, muốn đánh về phía tim của Vân Liệt.



Vụt!



Một tia đao mang vô cùng sắc bén đột nhiên tấn công tới, khí thế đáng sợ kia khiến Vân Mạc cảm thấy sởn tóc gáy.



“Mau tránh đi!”, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Vân Mạc lúc này, hơi thở chết chóc kia bao phủ lấy hắn, hắn dám chắc nếu cố chấp giết Vân Liệt, e rằng hắn cũng sẽ chết dưới nhát đao này.



Cộp cộp cộp!



Vân Mạc ném Vân Liệt xuống, nhanh chóng lùi về phía sau.



Vụt! Đao mang đáng sợ chém ra một rãnh sâu trên đài tỷ thí, khiến Vân Mạc sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh. Nếu hắn chậm thêm một chút, e rằng cũng đã bị chém làm đôi rồi.



“Ông nội, giết hắn! Giết hắn!”, Vân Liệt vội vàng hô to, sát ý toả ra trên người Vân Mạc khi nãy như biến thành thực thể, khiến hắn ta vô cùng hoảng hốt.



“Đúng là một tiểu tử độc ác, ngay cả đệ tử cùng tộc cũng muốn giết, nhà họ Vân để ngươi lại cũng là tai hoạ!”, Bát trưởng lão lạnh lùng quát to, sau đó chém một đao về phía Vân Mạc.



Nhìn đao mang sắc bén phóng tới, Vân Mạc rợn tóc gáy, hắn cảm nhận được mối đe doạ của cái chết. Hắn biết bản thân không thể nào tránh thoát nhát đao toàn lực của Bát trưởng lão được. Hiện tại hắn chỉ mới đến Luyện Thể tầng bảy, còn Bát trưởng lão đã là cao thủ Hoá Mạch tầng chín đỉnh cao sắp bước vào Nhập Linh Cảnh rồi, hắn tuyệt đối không phải đối thủ.



“Không!”, Lý Yên sợ hãi hét lên, Vân Mạc thắng Vân Liệt, bà còn chưa kịp vui mừng đã thấy Vân Mạc đang đối diện với cái chết.



Lúc này, một bóng người chắn trước mặt Vân Mạc, ông ấy giơ tay bắt lấy tia đao mang kia, sau đó bóp vỡ nó.



“Bát trưởng lão, ông đừng có quá đáng!”, Tộc trưởng sa sầm mặt, tản ra sát khí mơ hồ.



Bát trưởng lão thầm hoảng sợ, ông ta không phải đối thủ của Tộc trưởng, nếu chọc giận Tộc trưởng thì ông ta cũng sẽ không yên ổn. Ông ta vội vàng thu hồi sát khí, biện minh: “Người này lòng dạ độc ác, muốn giết cả con cháu trong gia tộc, ta nhất thời tức giận nên mới…”



Ly Yên đột nhiên xông lên đài tỷ võ, bà chỉ vào Bát trưởng lão tức giận quát: “Ông già khốn kiếp, cháu trai của ông là con cháu nhà họ Vân chẳng lẽ con trai ta không phải? Lúc đầu Vân Liệt bắt nạt Mạc Nhi đến suýt giết chết thằng bé ông có nói gì không? Bây giờ Mạc Nhi thách đấu Vân Liệt, Vân Liệt không chịu thua, dù Mạc Nhi có giết chết Vân Liệt thì cũng không phải làm trái quy định! Cháu trai ông coi thường quy tắc nhà họ Vân giết người thì được, Mạc Nhi của ta giết người đúng quy tắc lại là tội chết, đây là đạo lý gì vậy?”



“Một tên vô dụng như Vân Mạc có thể so sánh với Liệt Nhi của ta…”, Bát trưởng lão nói được một nửa thì im lặng, hôm nay Vân Mạc thách đấu thắng, nếu nói Vân Mạc là tên vô dụng thì Vân Liệt là cái gì?



Ly Yên và Vân Vị Thăng cũng lạnh lùng nhìn Bát trưởng lão, lúc này Đại trưởng lão vội tiến lên giảng hoà, còn Nhị trưởng lão trên đài cao thì cười khẩy quan sát mọi chuyện.



“Được rồi, dẫn người cút đi!”, Vân Vị Thăng quát lên: “Nhớ kỹ, Vân Liệt không còn tài nguyên nữa, tất cả đều thuộc về Vân Mạc. Sau này Vân Liệt muốn có tài nguyên thì nhất định phải làm việc giúp gia tộc, dùng điểm cống hiến đổi lấy tài nguyên!”



Lúc này, nghe thấy lời của Tộc trưởng, cả nhà Vân Mạc cảm thấy cực kỳ hả giận.

Advertisement
';
Advertisement