Ầm!
Cánh tay của tên cướp cao to gãy lìa, búa lớn rơi xuống khỏi tay đập lên đầu, nhất thời khiến gã bất tỉnh ngã ngửa về phía sau.
Vân Mạc va chạm với gã cũng chỉ dừng lại một chốc rồi tiếp tục lao về phía trước.
Bốp!
Vân Mạc vượt qua tên cướp cao to xoay chân đá một cái khiến gã bay ra xa.
Phập!
Mấy âm thanh nặng nề vang lên, tên cướp cao to bị đòn tấn công của mấy người nhóm Thiết Thương đánh chết.
“A!”, lại thêm một người bị giết khiến Thiết Thương đỏ cả mắt, đã rất lâu rồi bọn chúng không chịu thiệt thòi lớn đến thế. Tên ranh con trước mắt quá gian trá.
“Giết!”, Thiết Thương cực kỳ tức giận, gã ta cho rằng Vân Mạc quá xảo trá nên bọn chúng mới yếu thế, hoàn toàn không nghĩ rằng thực lực của Vân Mạc rất mạnh.
Một tia thương mang xuất hiện bắn về phía Vân Mạc, Dạ Miêu nhảy xuống từ trên cây bên cạnh, vuốt mèo trong tay hắn ta loé lên ánh sáng lạnh lẽo. Một người khác thì rất cảnh giác không ra tay tuỳ tiện, tránh bên cạnh Thiết Thương tìm cơ hội.
Vân Mạc nhanh nhẹn di chuyển tránh thoát thương mang, hắn chợt ngã xuống bằng một tư thế kỳ lạ, mà sau lưng hắn chính là Dạ Miêu đang tràn đầy sát khí.
Ầm!
Không ai thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe sau một tiếng rên thì Dạ Miêu bị đánh bay ra ngoài, trong miệng phun ra một đống máu tươi rồi tắt thở.
Đó là cú đấm kỳ lạ nhất trong quyền pháp Hám Sơn chuyên dùng đối phó với kẻ đánh lén, Dạ Miêu hoàn toàn không ngờ rằng Vân Mạc chưa từng xoay người lại có thể tấn công về phía sau. Dạ Miêu trúng cú đấm toàn lực của Vân Mạc lập tức mất mạng, còn Vân Mạc cũng chỉ bị rách mấy đường trên áo khoác mà thôi.
Lúc này Thiết Thương chợt thấy lạnh lẽo, gã ta cảm thấy dường như mình đã đánh giá thấp thực lực của Vân Mạc rồi.
Vân Mạc không cho gã ta quá nhiều thời gian để suy nghĩ, lập tức chém Hàn Dạ đang loé lên vô số hàn mang trong tay về phía cổ Thiết Thương.
Keng!
Thiết Thương vung thương ngăn chặn, nhưng vì không chịu nổi sức mạnh kinh khủng kia nên trường thương lập tức bay ra, còn trùng hợp xuyên qua cổ tên cướp bên cạnh, tên cướp hoảng sợ nhìn thiết thương, sau đó ánh mắt trở nên tối tăm rồi ngã phịch xuống đất.
“Ngươi!”, lúc này Thiết Thương vô cùng kinh hãi, không phải gã ta đánh giá thấp thực lực của Vân Mạc mà là đánh giá vô cùng thấp. Sau khi giao thủ với Vân Mạc gã ta mới hiểu sức mạnh và tốc độ của hắn đáng sợ đến mức nào.
Vân Mạc cười khẩy đi về phía Thiết Thương, trong mắt Thiết Thương lộ vẻ hoảng sợ, còn liên tục lùi về phía sau.
Phụt!
Vân Mạc đâm trường kích về phía tên cướp cụt tay bên cạnh.
“Không! Ngươi không được giết ta, Độc Hạt là lão Đại của chúng ta, huynh ấy là cao thủ Nhập Linh Cảnh, nếu ngươi giết ta chắc hắn huynh ấy sẽ giết ngươi!”, Thiết Thương vô cùng sợ hãi, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
“Ta đã giết sáu người trở thành kẻ thù không đội trời chung với gã từ lâu rồi”.
“Không đâu, chỉ cần ta nói bọn họ bị yêu thú giết chết là được, Độc Hạt sẽ không biết là do ngươi giết đâu. Nếu ngươi giết ta chắc chắn huynh ấy sẽ biết”.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin lời ngươi ư?”, Vân Mạc cười khinh thường.
“Ta có bảo bối, nếu ngươi có thể tha cho ta thì ta sẽ đưa nó cho ngươi”.
“Để ta xem thử, nếu hài lòng ta sẽ tha cho ngươi”.
“Không được, ngươi phải hứa là không giết ta trước, ta mới có thể đưa nó cho ngươi”.
“Bây giờ ngươi còn có sự lựa chọn sao?”, trong mắt Vân Mạc lộ ra sát khí, hắn lại tiến gần Thiết Thương thêm một chút.
Thiết Thương cắn răng lấy một thứ ra từ trong tay nải: “Chắc ngươi cũng biết thứ này đúng không?”