“Ca ca, lâu thế không thấy huynh về, muội và mẹ lo lắng chết đi được!”, Minh Nhi bĩu môi nói như đang tức giận.



Vân Mạc véo mặt Minh Nhi, cười nói: “Tiểu công chúa của chúng ta đừng giận, xem huynh mang thứ gì về cho muội này”.



Minh Nhi nhận lấy cái hộp Vân Mạc đưa cho mình, sau khi mở ra thì thấy một cây trâm phượng nằm bên trong.



“Wow, đẹp quá!”, Minh Nhi ngạc nhiên hô to, nhưng sau đó vẻ vui sướng trên mặt biến mất, Minh Nhi cúi đầu nói: “Thứ này đắt lắm đúng không? Ca ca đừng tiêu nhiều tiền như thế cho Minh Nhi”.



Vân Mạc đau lòng nhìn muội muội, trước đây họ rất nghèo, cho nên mẹ và Minh Nhi đều chưa từng mua trang sức. Cây trâm phượng này có giá mấy chục kim tệ, đúng là không rẻ, nên Minh Nhi hiểu chuyện mới đột nhiên ngưng cười.



Vân Mạc xoa đầu muội muội, dịu dàng nói: “Minh Nhi, ca ca kiếm được rất nhiều tiền, sau này chúng ta không thiếu chút tiền này đâu! Minh Nhi thích cái gì thì mua cái đó là được!”



Dứt lời, hắn lấy ra một ít kim tệ và một tờ ngân phiếu trị giá một trăm kim tệ đưa cho Minh Nhi.



“Đây là?”, Minh Nhi trợn to mắt nhìn Vân Mạc với vẻ khó tin. Trước kia một kim tệ cũng là một khoản tiền không nhỏ với họ, bây giờ Vân Mạc lại dễ dàng lấy ra hơn một trăm kim tệ, việc này thật sự như nằm mơ vậy, khiến người ta thấy khó tin.



“Vân Mạc ca ca!”, lúc này, bên cạnh có một cô gái cất giọng trong trẻo.



“Là Băng Hoa à!”, Vân Mạc cười chào hỏi, Minh Nhi không có mấy người bạn ở nhà họ Vân, Vân Băng Hoa này là bạn tốt nhất của Minh Nhi. Vân Mạc phản ứng rất nhanh, hắn lấy ra một hộp gỗ từ trong tay nải tặng cho Vân Băng Hoa xem như là quà, nhất thời khiến nàng ấy rất vui.



“Cảm ơn Vân Mạc ca ca!”, Vân Băng Hoa cười nói cảm ơn. Trước kia Vân Mạc cũng thường tặng quà cho nàng ấy, giá trị không cao nhưng rất tỉ mỉ, cho nên mỗi lần Vân Mạc tặng quà cho mình, nàng ấy đều nhận lấy một cách vui vẻ.



“Hai người cứ chơi với nhau đi, huynh về nhà gặp mẹ”, Vân Mạc mỉm cười nói, sau đó xoay người về nhà.



“Nhà của Vân Mạc ca ca cũng nghèo như nhà mình lại thường tặng quà cho mình, sau này nếu họ gặp khó khăn, dù thế nào mình cũng sẽ giúp họ”, Vân Băng Hoa thầm nói.



“Tiểu Hoa, mau xem Vân Mạc ca ca tặng gì cho cô đi”.



Vân Băng Hoa cũng hơi chờ mong không biết lần này Vân Mạc ca ca sẽ tặng quà gì cho nàng ấy?



Sau khi mở hộp gỗ, tay Vân Băng Hoa khẽ run suýt làm rơi hộp xuống đất. Trong hộp gỗ là một đóa hoa sen băng màu tím. Đây là một linh dược có hiệu quả rất tốt trong việc dưỡng da, báu vật trong lòng biết bao nhiêu cô gái, dưới mười kim tệ gần như không thể mua. Vân Mạc vốn định tặng nó cho mẹ nhưng hắn có thể luyện chế đan dược dưỡng nhan, hiệu quả tốt hơn hoa sen băng màu tím này nhiều. Nên khi nãy nhìn thấy Vân Băng Hoa hắn bèn tiện tay tặng cho nàng ấy.



“Cái này quá quý giá, ta không thể lấy được!”, Vân Băng Hoa run rẩy đóng hộp gỗ lại đưa nó cho Minh Nhi.



“Tiểu Hoa, đây là quà ca ca tặng cô, nếu cô xem ta là bạn thì nhận lấy đi!”, Minh Nhi đẩy hộp gỗ về lại, nàng biết ca ca đã khác trước kia, chút tiền này chẳng là gì với hắn. Lúc này nàng còn có hơn một trăm kim tệ trong người đây.



Cuối cùng Vân Băng Hoa cũng chịu nhận quà, lẩm bẩm: “Vân Mạc ca ca thật sự không phải Vân Mạc ca ca trước kia nữa rồi”.



Sau khi đi vào phòng, Vân Mạc nhìn thấy Ly Yên đang rất mệt mỏi.



“Mạc Nhi, mấy ngày qua con đi đâu làm gì? Không sao chứ?”, thấy Vân Mạc về, Ly Yên tỏ vẻ vui mừng, sau đó lo lắng hỏi.



Vân Mạc thầm thấy chua xót, mấy người nhóm Bát trưởng lão quản lý việc kinh doanh của gia tộc, Ly Yên vì kiếm tiền chỉ đành làm những việc nặng nhọc, mệt sống mệt chết cũng không được bao nhiêu.



“Những chuyện này đều đã là quá khứ rồi”, Vân Mạc siết chặt tay, có hắn ở đây, hắn sẽ không để người nhà phải khổ phải mệt nữa.



“Mẹ, mẹ xem con mua gì cho mẹ này”, Vân Mạc lấy ra một cái hộp tinh xảo từ trong lòng.



Ly Yên mở hộp ra, sắc mặt bà lập tức thay đổi, bà hơi run rẩy cầm lấy cái lọ trong suốt ở bên trong: “Thằng nhỏ này, sao con lại mua đồ đắt tiền thế này? Mau mang đi trả lại!”, Ly Yên trách móc, bà nhanh chóng đặt lọ nhỏ vào trong hộp gỗ. Đây là loại nước hoa đắt tiền nhất ở trấn Quan Sơn. Bà làm việc vất vả cả tháng cũng chưa mua được một lọ.



Vân Mạc lấy đâu ra tiền mà đi mua nước hoa này cho bà? Có phải đã vất vả lắm không? Ly Yên nhất thời thấy đau lòng, bà cũng không muốn Vân Mạc chịu khổ chịu mệt, thậm chí là mạo hiểm, chuyện quan trọng nhất của Vân Mạc bây giờ chính là tu luyện.



“Mẹ, sau này chúng ta sẽ không phải sống cực khổ như trước đây nữa đâu, mẹ cũng không cần đi làm mấy việc nặng nhọc kia nữa. Mẹ chăm sóc con và Minh Nhi mười mấy năm, sau này cứ để Mạc Nhi chăm sóc cho hai người!”, Vân Mạc cất lời, sau đó lấy mấy tờ ngân phiếu giá trị một trăm kim tệ ra đưa cho Ly Yên.



Ly Yên nhìn mấy tờ ngân phiếu với vẻ khó tin, sau đó hai mắt ửng đỏ: “Mạc Nhi trưởng thành rồi!”, bà ấy cầm lấy ngân phiếu liên tục lặp lại những lời này. Bà ấy không hỏi Vân Mạc lấy đâu ra nhiều tiền như thế, vì bà ấy biết Vân Mạc đã khác trước kia, trên người có rất nhiều bí mật đáng sợ.



Ly Yên lau nước mắt cười nói: “Mạc Nhi, con thật sự trưởng thành rồi. Nhưng mẹ không thể tu luyện, không làm việc thì cũng không biết phải làm gì nữa”.



“Nhưng sau này mẹ đừng làm mấy việc nặng nhọc kia nữa!”



“Được, mẹ nghe lời con”.



Vân Mạc trở về phòng của mình, hắn sờ tinh thạch có sữa Địa Linh, lẩm bẩm: “Mẹ yên tâm, con sẽ chữa khỏi cho mẹ nhanh thôi!”

Advertisement
';
Advertisement