Vân Mạc không chút dao động. Kiếp trước hắn không có tư chất tu hành, lại còn là cô nhi nên phải chịu cực khổ hơn gấp nhiều lần, những lời mỉa mai thế này không ảnh hưởng gì đến hắn. Để thêm một hồi nữa thì họ sẽ tự ngậm miệng thôi.



"Các người!!"



Vân Mạc không giận nhưng Minh Nhi thì giận đến run cả người. Cô bé quắc mắt trừng từng người một, đang định quát lại thì bị Vân Mạc ngăn cản.



"Đừng phí lời với họ”, hắn nói. Minh Nhi tuy đang tức giận nhưng vẫn ngoan ngoãn vâng lời, không để ý đến những người kia nữa.



Hai huynh muội mặc kệ những lời khó nghe, tiếp tục đi về nơi nhận đan Luyện Thể.



Một tên nô bộc ở xa thấy Vân Mạc thì biến sắc.



"Chẳng phải thằng phế vật kia đứt hết gân mạch rồi ư? Làm sao hắn ta hồi phục được?”, gã giận dữ lầu bầu: “Nhìn hướng hắn ta đi thì là nơi phát đan. Nguy rồi, nếu hắn ta tới nhận đan thì chẳng phải Vân Liệt thiếu gia xem như toi công sao? Không được, ta phải báo cho thiếu gia!”, nói rồi xoay người chạy biến.



Vân Mạc và Minh Nhi đang đi trên đường thì bị một người chặn lại.



"Vân Thượng Long?”, Vân Mạc nhớ lại tên người này. Tính theo bối phận thì gã hơn hắn một thế hệ, nhưng tuổi thì chỉ hơn một mà thôi.



Vân Thượng Long là con của Nhị trưởng lão, vì mối quan hệ nước lửa không dung của Đại - Nhị trưởng lão mà gã và Vân Liệt cũng không ưa nhau, nhưng đó giờ gã cũng chẳng vừa mắt Vân Mạc chút nào.



"Có chuyện gì không?”, Vân Mạc điềm tĩnh hỏi. Minh Nhi kế bên hắn bĩu môi, hiển nhiên không thích người này.



Vân Thượng Long lạnh nhạt hỏi: “Nghe nói ngươi bị Vân Liệt đả thương, nhưng xem ra vẫn còn ổn lắm”.



"Xem ra việc ta không chết đã khiến một vài người thất vọng”.



"Phải. Nếu đã không sao thì ta nghĩ ngươi cũng nên suy xét kỹ lưỡng một vài vấn đề. Tuy nhà họ Vân chúng ta lớn mạnh phồn vinh, nhưng cứ mãi nuôi phế vật thì sớm muộn gì cũng suy bại”.



"Vân Thượng Long! Ngươi nói ai là phế vật đấy?”, Minh Nhi cao giọng quát.



"Mười bốn tuổi nhưng chỉ mới đến Luyện Thể tầng ba, không phải phế vật thì là gì? Vân Mạc, nếu ngươi còn xem mình là con cháu nhà họ Vân thì cũng nên suy xét cho gia tộc. Xem đi, muội muội ngươi chỉ mới mười hai tuổi nhưng cảnh giới còn hơn ngươi một tầng. Nếu ngươi không muốn nhường đan Luyện Thể cho người khác thì cũng nên suy tính cho nó chứ hả?”, Vân Thượng Long nói với vẻ mặt nghiêm túc như trưởng bối dạy bảo hậu bối.



"Vân Thượng Long! Chuyện của chúng ta không mượn ngươi quan tâm!”, Minh Nhi ghét nhất là có kẻ tiếng vào lời ra với ca ca mình, hổn hển bật lại.



Vân Mạc vẫn dửng dưng nghe hết. Vân Thượng Long này đã đến Luyện Thể tầng chín, sẽ không quan tâm đến viên đan kia, vì vậy mở miệng "dạy bảo” hắn có lẽ là để hưởng thụ cảm giác làm người bề trên mà thôi. Vân Mạc không thích, nhưng cũng sẽ không hận thù gì đối phương.



"Ta tự biết giải quyết chuyện của mình, không cần ngươi nhọc lòng”, hắn lạnh lùng đáp rồi dẫn Minh Nhi rời đi.



Vân Thượng Long không khỏi nhíu mày khi nhận ra tên phế vật này có gì đó không giống với lúc trước. Trước kia hắn có bao giờ dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với gã đâu, nhưng gã cũng mặc kệ: “Hừ, phế vật mà thôi”, gã lắc đầu rồi sải bước rời đi.



Trên đường dẫn đến nơi nhận đan Luyện Thể, có một thiếu niên sắc mặt dữ tợn đang đứng án ngữ với vô số nô bộc xung quanh.



"Thằng Vân Mạc kia khỏe lại rồi?”, thiếu niên gằn giọng hỏi.



"Đúng vậy, chính mắt ta nhìn thấy hắn lành lặn như thường. Hắn cũng sắp đến rồi”, tên nô bộc chạy đến báo tin vừa nói vừa không ngừng khom lưng như một con chó: “Vân Liệt thiếu gia, hay là chúng ta lại đánh một trận?”, một tia tàn nhẫn hiện lên trên mặt tên nô bộc.



Vân Liệt trầm ngâm: “Đại trưởng lão không ban cho đan Tục Mạch thì Vân Mạc làm cách nào mà chữa trị được? Hoàn cảnh nhà hắn ta tuyệt đối không mua nổi đan dược đắt giá ngần ấy. Chẳng lẽ là... đi trộm?"



Trên đường đi, Vân Mạc không ngừng kể chuyện chọc cho Minh Nhi cười nắc nẻ không thôi, hòng giúp cô bé quên đi những chuyện không vui kia.



Khi vừa đi qua ngã rẽ, họ chạm trán với một nhóm người.



"Vân Liệt!”, Vân Mạc gằn cái tên qua kẽ răng nghiến chặt.

Advertisement
';
Advertisement