Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1045: Bác sẽ đề bạt cháu

Thấy cảnh này trong lòng Chúc Linh Linh có chút luống cuống, làm như vậy thì ích kỷ quá? Bộ mặt thật của đám người này đã hoàn toàn bị bại lộ.

Lúc cô vẫn còn làm trong công ty, bọn họ lúc nào cũng kính cẩn lễ phép, ai ai cũng nở nụ cười tươi rói, vậy mà bây giờ lại đi nịnh hót Chúc Minh, lật mặt có khi còn nhanh hơn lật bánh tráng chứ đùa?

Mặc dù trong lòng có chút không thoải mái nhưng đây là sự thật, không ai có thể thay đổi điều này, dù gì bây giờ cô cũng không còn quyền hành gì ở trong công ty, sự tồn tại của cô không còn quan trọng nữa nên chẳng ai thèm để ý cô là điều đương nhiên.

"Sao thế? Không thoải mái à?"

Tần Lâm cười nói.

"Cũng có một chút, em cảm thấy mấy người này có chút quá đáng, Y dược Văn Hòa không nên trở thành như vậy".

Chúc Linh Linh bĩu môi nói, Y dược Văn Hòa lẽ ra phải căng tràn sức sống, tinh thần mạnh mẽ, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy Y dược Văn Hòa đã hết thời, không còn tia hy vọng nào nữa, đám sâu già này lại xuất hiện lại một lần nữa, hơn nữa còn quang minh chính đại, bọn họ cũng giống Chúc Minh, coi Chúc Linh Linh là cái gai trong mắt.

Nhưng sức người cũng có lúc cạn kiệt, hơn nữa bây giờ cô cũng chẳng còn năng lực để thay đổi tất cả nữa.

Thân lấm lem trong bùn lầy, vốn muốn dựa vào sức mình để thay đổi mọi thứ, nhưng lúc tỉnh dậy Chúc Linh Linh mới biết tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi.

"Một người không thể thay đổi được tất cả, mọi người đều say chỉ có ta là tỉnh, đây là chuyện rất khó, giữ vững được lập trường của mình là tốt lắm rồi. Người ta cười mình điên cuồng, mình cười người ta nông cạn, ha ha ha. Em chỉ cần nhớ em đã từng như thế nào là được".

Tần Lâm khẽ cười, vẻ mặt ung dung thong thả, nói với Chúc Linh Linh, Tần Lâm giống như người soi đường cho Chúc Linh Linh vậy, dẫn dắt cô không ngừng tiến lên phía trước.

"Ôi? Đây không phải là Chúc Linh Linh sao? Sao bây giờ cô mới đến, đây là buổi tiệc của nhà họ Chúc, nhân vật chính như cô sao lại đến muộn như vậy chứ".

"Bây giờ cô ấy không còn là nhân vật chính nữa rồi, cùng lắm chỉ được coi là người nhà họ Chúc thôi, bữa tiệc hôm nay là để tiếp đón đại tiểu thư nhà họ Chúc cơ mà".

"Đúng đấy, tôi thấy Chúc Linh Linh chắc chắn không vui vẻ gì cho cam, hôm nay tiếp chị của cô ấy, mà bây giờ cô ấy đã còn chức trách gì trong Y dược Văn Hòa nữa, ai mà chẳng khó chịu? Hớ hớ hớ".

"Không thể nói như vậy được, dù gì cũng là người một nhà, hơn nữa Chúc Linh Linh cũng rút lui vì đại cục, đây không phải điều mà các vị đi trước có thể sánh được đâu, ha ha ha".

"Đúng đấy, Chúc Linh Linh cũng không phải người hẹp hòi như vậy, có phải không Linh Linh?"

Lãnh đạo Y dược Văn Hòa bắt đầu chế nhạo Chúc Linh Linh, trong ánh mắt đầy sự đắc ý, chẳng cần nói cũng biết, ai lại đi để ý một người chẳng còn quyền hành gì trong công ty nữa chứ?

Còn nhiều người đang đợi để cười vào mặt Chúc Linh Linh nữa là, trèo cao ngã đau, bây giờ đại tiểu thư nhà họ Chúc về rồi, người làm em như cô phải từ chức khiến bao người hiềm nghi.

"Linh Linh, cháu không giận bác chứ? Muộn như vậy rồi mới đến? Tất cả đều là do bác sắp xếp đấy, ý của ông nội cháu bác cũng không muốn làm việc này, nhưng chẳng còn cách khác, năng lực càng cao thì trách nhiệm càng nặng, nhờ có mọi người tín nhiệm bác nên bác mới được như vậy, ha ha ha, sau này cháu cứ làm tốt, bác sẽ đề bạt cháu nhiều hơn".

Chúc Minh vỗ nhẹ vai Chúc Linh Linh vài cái, nét mặt kiêu ngạo khinh thường của ông ta khiến Chúc Linh Linh bóp chặt nắm đấm, vẻ mặt u ám.

Đề bạt?

Tôi cần ông phải đề bạt sao?

Chúc Linh Linh tức muốn phát điên, đây chẳng phải là bắt nạt quá đáng rồi sao? Sao lúc ông còn dưới quyền tôi nịnh hót lấy lòng không nói như thế đi? Bây giờ còn giở trò giương nanh múa vuốt trước mặt cô, quan trọng là cái vẻ kiêu ngạo, hung hăng của ông ta khiến Chúc Linh Linh hận không thể chửi thề.

Nếu Chúc Minh không phải là bác cả của cô thì e là cô đã vùng lên từ lâu rồi.

Nhưng dù gì bây giờ ông ta cũng là người đứng đầu Y dược Văn Hòa, tất cả quyền hành của nhà họ Chúc bây giờ đều bị Chúc Nhị Bạch thâu tóm, nói thẳng ra thì Chúc Linh Linh chính là bô lão đã lui triều, Chúc Minh và nhà họ Chúc đều coi thường cô, Chúc Nhị Bạch cũng vậy, sau khi không được tiếp đón cẩn thận ở chỗ Tần Lâm thì hai người bọn họ lại càng ngày càng bị coi thường.

"Yên tâm đi, chị Tiểu Nguyệt của cháu đã về rồi, sau này nhà họ Chúc chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì nữa, còn cháu cứ làm tốt việc công ty thì nhà họ Chúc cũng sẽ không bạc đãi cháu đâu".

Lời của Chúc Minh đã thể hiện rõ coi Chúc Linh Linh như người ngoài.

"Mặc dù cháu vẫn kém chị cháu nhiều điểm nhưng không cần lo, nhà họ Chúc sẽ không bỏ rơi bất cứ một ai trong nhà, sau này cháu cứ đi theo chị để học hỏi, chắc chắn sẽ được mở rộng tầm mắt".

Bà nội Âu Dương Diễm Diễm của Chúc Linh Linh cũng chống gậy đi ra nói vói vẻ mặt nghiêm khắc.

"Được rồi, bớt nói vài câu đi, sau này hai người lui về sau nghỉ ngơi đi, Chúc Linh Linh, chị cháu sắp về rồi đấy".

Chúc Tam Đao chau mày.

"Còn hai người nữa, Chúc Dũng, sao anh không có mắt nhìn người đến thế hả, Tiểu Nguyệt là nhân tài của nhà họ Chúc chúng ta, du học trở về, anh nhìn lại nhà anh xem, không lịch sự gì cả, còn ra cái thể thống gì chứ? Quần áo thì không hợp, lại còn chắn đường, nhà anh tưởng hôm nay là buổi tiệc dành cho nhà anh à? Còn ngây ra đấy làm gì, tránh ra xem nào? Còn phải chờ tôi mời nữa à".

Vẻ mặt Chúc Tam Đao tức giận nhìn cả nhà Chúc Dũng, bây giờ nhìn Chúc Dũng giống như đồ vô tích sự vậy, đẻ đứa con cũng không nên hồn, lại thêm ông con rể tương lai càng làm bọn họ tức giận, suýt nữa là làm bọn họ tức chết, đến trang viên Thanh Mai cũng không định cho nhà họ thì sao có thể coi là con rể tương lai được?



Bây giờ Chúc Nhị Bạch đã nắm quyền hành trong nhà họ Chúc, Chúc Tam Đao thì nghe lời anh Hai răm rắp, nếu không thì không thể trở lại nhà họ Chúc nữa? Chỉ cần anh Hai vui vẻ là được, hơn nữa sự đổi mới dứt khoát của Chúc Nhị Bạch cũng khiến ông cụ cảm thấy rất vui, ông cụ vốn chẳng ưa nhà Chúc Linh Linh, muốn mượn cơ hội này để ép Chúc Linh Linh từ chức, Chúc Linh Linh còn trẻ lại không nghe lời, đâu giống như con trai cả Chúc Minh vừa hiểu chuyện vừa nghe lời chứ?

Hơn nữa, Chúc Minh giải quyết công việc rất khôn khéo, Chúc Minh quản lý nhà họ Chúc nhiều năm như vậy làm cho nhà họ Chúc ngày càng phát triển.

Chúc Tam Đao cần một người quản gia nghe lời chứ không phải kiểu người không chịu nghe lời như Chúc Linh Linh.

"Con biết rồi ạ".

Chúc Dũng gượng cười nói, mặc dù sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng là bố mình nên ông ấy cũng quen nhẫn nhục rồi, không tính toán với bố mình, ông ấy vẫn luôn hiểu thảo biết điều như vậy.

Mặc dù Chúc Dũng không nói gì nhưng Vương Vân thì không giống như thế, trước đây mọi người đều phải cung kính với bà ấy, còn bây giờ thì sao? Suýt nữa bị đâm trúng, hơn nữa chồng và con gái cũng bị cách chức, không còn phong độ như xưa.

Khuôn mặt Vương Vân đỏ bừng, lùi về sau cùng với Chúc Linh Linh và Tần Lâm lẩm bẩm.

"Tất cả là tại Chúc Tiểu Nguyệt du học trở về, đã đi du học còn tìm được rể hiền rể tài, con xem con tìm về cho mẹ cái của nợ gì vậy hả".

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement