Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Đám côn đồ như này có ai không nhận ra anh Đông chứ?  

             Vừa thấy Đoàn Bảo Đông, mấy tên côn đồ sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.  

             Đoàn Bảo Đông đánh mắt qua Long Ích Huy, Long Ích Huy lập tức hiểu ý.  

             “Đưa đi, đừng làm bẩn mắt Tần đại sư!”  

             “Anh Đông! Anh Đông đừng làm thế, bọn em không dám làm vậy nữa, lần sau không dám làm vậy nữa!”  

             Đám côn đồ sợ đến mức sắp tè ra quần, nhưng vẫn bị Long Ích Huy lôi đi.  

             Còn Lữ Trí đang đứng kia, mắt chữ A mồm chữ O, trợn tròn mắt, hai chân nhũn như bún, ngồi sụp xuống đất, mặt xám như tro.  

             Đoàn Bảo Đông nhìn Tô Văn Kỳ nói: “Chị dâu thấy nên xử lý người này thế nào?”  

             Tô Văn Kỳ sững người, Đoàn Bảo Đông này hiển nhiên là người có quyền, sau lưng có nhiều người đi theo đến vậy, hơn nữa ông ta vừa xuất hiện, mọi người ở đây đều không dám ho he tiếng nào, có thể thấy địa vị của người này không tầm thường.  

             Nhưng khi nói chuyện với cô ấy lại tỏ ra vô cùng lễ phép, khiến cô ấy có chút khó hiểu.  

             “Báo cảnh sát đi, để cảnh sát đem anh ta đi”.  

             Lữ Trí tự tiện lấy mất năm trăm tấm vé vào buổi hòa nhạc của cô ấy, mấy trăm nghìn này đủ để anh ta ngồi tù vài năm.  

             Tô Văn Kỳ gọi điện báo cảnh sát, chẳng mấy chốc cảnh sát đã đến nơi.  

             “Ai là người báo cảnh sát?”  

             Tô Văn Kỳ bỏ kính râm ra: “Là tôi”.  

             Cảnh sát sững sờ, không ngờ người báo cảnh sát lại là một ngôi sao lớn.  

             “Đi cùng chúng tôi một chuyến”.  

             Lữ Trí bị còng tay lại, bị cảnh sát đưa về đồn cùng Tô Văn Kỳ.  

             Lúc sắp rời đi, Tô Văn Kỳ còn đưa số điện thoại cho Tần Lâm, nói nhỏ bên tai anh.  

             “Hôm nay cảm ơn anh nhiều, hẹn lần sau gặp”.  

             Nói xong, Tô Văn Kỳ còn dí dỏm nháy mắt với Tần Lâm.  

             Sau đó lại quay về khí chất lạnh lùng của Thiên Hậu, kiêu ngạo nhìn mọi người, từ từ rời đi.  

             Tần Lâm không khỏi bĩu môi, cô gái này, lật mặt nhanh thật, cũng không biết đâu mới là bộ mặt thật của cô ấy.  

             Khi Tô Văn Kỳ bỏ kính xuống, Đoàn Bảo Đông cũng vô cùng kinh ngạc.  

             Ông ta đương nhiên biết Tô Văn Kỳ, bạn gái của Tần đại sư nhất định không tầm thường, nhưng ông ta không thể nào ngờ được lại là Tô Văn Kỳ nổi tiếng.  

             Tô Văn Kỳ này có địa vị không thấp trong giới giải trí, mặc dù còn trẻ nhưng đã là bậc đàn anh đàn chị rồi.  

             Không hổ là Tần đại sư, có thể tìm được bạn gái như vậy.  

             Lần trước Long Ích Huy quay về kể với ông ta thủ đoạn của Tần đại sư, tay không bổ cưa điện, khiến Bùi đại ca sợ khiếp vía.  

             Mặc dù Long Ích Huy không thể nào nói dối ông ta nhưng không nhìn tận mắt thì vẫn thấy hoài nghi.  

             Cho dù có luyện qua bộ quyền Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam thì cũng không thể nào tay không bổ cưa điện được? Điều này khoa trương quá rồi.  

             Trong ấn tượng của Đoàn Bảo Đông, Tần Lâm chính là thần y, cứu ông ta về từ cõi chết.  

             Ông ta kính trọng và cảm kích Tần Lâm.  

             Dù sao cũng quen biết được thần y như vậy, cuộc sống sau này nhất định được nhờ nhiều.  

             Nhưng khi nghe Long Ích Huy kể, Tần Lâm lại có thủ đoạn như vậy, ông ta càng hiếu kì.  

             Sau khi Tô Văn Kỳ rời khỏi, Đoàn Bảo Đông hỏi: “Tần đại sư, bệnh tôi khỏi hẳn rồi, tôi vẫn chưa cảm ơn cậu tử tế, hay là chúng ta đi uống vài ly đi?”  

             Tần Lâm gật đầu: “Cũng được”.  

             Đi cùng Đoàn Bảo Đông nên mấy người cũng đổi chỗ khác.  

             Dù sao cũng mời Tần đại sư ăn cơm, không thể chọn nơi mộc mạc thế này được.  

             Mấy người đi đến một khách sạn lớn, chọn một gian phòng yên tĩnh.  

             Cả bàn sơn hào hải vị, chỉ có Tần Lâm và Đoàn Bảo Đông ngồi, còn tất cả đàn em của ông ta đều đứng bên cạnh.  

             Đoàn Bảo Đông đã sớm quen cảnh này rồi, vậy nên chẳng hề khó chịu.  

             Nhưng ông ta cũng không ngờ, Tần Lâm ngồi đây cũng chẳng hề tỏ ra sợ hãi, căng thẳng hay là khó chịu.  

             
 

Advertisement
';
Advertisement