Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1108: Anh bị điên hả?

Tần Lâm nói.

"Bố cô cũng tôn trọng gọi tôi một tiếng Tần đại sư, thế cô thấy sao? Xin phép tôi nói thẳng, loại phụ nữ lạnh lùng như cô, tôi không hứng đâu, nhưng cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, tôi vẫn luôn muốn đến xem cô. Cô trông cũng được đấy, có điều hơi thối mồm".

Mắt Đồng Dao lóe lên tia lạnh lẽo.

"Anh dựa vào đâu bảo tôi thối mồm? Có tin tôi cho anh chết luôn không?"

Tần Lâm ngồi trên ghế sofa, cười ha ha nói.

"Tôi cũng chưa hôn thì sao biết có thơm không, dù sao nghe cô nói thì thấy khá thối".

Đồng Dao lạnh lùng nhìn Tần Lâm, tên này trông có vẻ chẳng giống mấy đại sư gì cả? Giống mấy tên lưu manh vô lại hơn, còn dám đùa bỡn cô.

"Nếu như không vì bố tôi đưa anh đến, anh chết lâu rồi đấy".

Tần Lâm ung dung bình tĩnh nói.

"Có vẻ như cô cũng biết điều đấy, cô mà dám động vào tôi, bố cô không đồng ý đâu, vậy thì nói chuyện chút đi, ấn tượng của cô với tôi thế nào, nếu được thì chúng ta ở bên nhau, tôi không có ý kiến. Bố cô nói cô ngày càng gầy, sao tôi không thấy nhỉ, ngực tấn công mông phòng thủ, dáng được đấy".

"Không nói gì à? Vậy tôi coi là đồng ý nhé, nói thật, từ khi tôi đi vào đây, nhìn thấy ánh mắt của cô, tôi đã nghĩ ngay ra tên của con chúng ta rồi".

Đồng Dao đột nhiên quay người, khuôn mặt đẹp lóe lên vẻ lạnh lùng, cô trợn mắt nhìn Tần Lâm, đôi lông mày nhíu chặt.

"Anh đang muốn chết đấy".

Tần Lâm hỏi, chẳng thèm quan tâm, trên miệng còn tỏ vẻ an ủi.

"Đừng có động tí là bảo tôi muốn chết, cơ thể tôi khỏe mạnh lắm, đang tuổi cường tráng, bố cô bảo rồi, sau này đưa hết tài sản cho tôi, tôi khuyên cô đừng có vớ vẩn, sau này giúp chồng chăm con là được, đúng rồi, tôi còn không biết cô đang làm cái gì?"

Mắt Đồng Dao đầy vẻ lạnh lùng, không hề quan tâm đến Tần Lâm, một cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi mà được tôn làm đại sư? Đúng là không biết hổ thẹn!

"Anh đừng có tự mình đa tình như vậy được không? Tôi bảo tôi muốn ở bên anh lúc nào? Bố tôi tìm anh đến chẳng nhẽ để anh đùa bỡn tôi?"

"Tôi là chủ tịch của tập đoàn Nguyệt Thủy Dao, kinh doanh dược mỹ phẩm, giá trị công ty cũng phải cả tỷ, từng đi du học ở mười hai quốc gia và vùng lãnh thổ, hơn nữa..."

"Tôi từng giết người! Trong rừng rậm Đông Á, đều là hổ báo thú dữ, tôi chỉ có thể giết từng người bạn đồng hành của mình một, bởi vì chỉ có vậy tôi mới có thể sống tiếp, sợ không? Anh có xứng làm người đàn ông của tôi không?"

Ánh mắt của Đồng Dao nóng bỏng, nhìn thẳng vào Tần Lâm, khí thể ép người, trông như mãnh hổ.

Tần Lâm ung dung nói.

"Nam xứng với nữ, tôi cũng chẳng làm sao cả. Ăn bám vợ cũng được, cô kiếm được nhiều tiền thế cả đời chúng ta tiêu không hết đâu, chỉ cần tôi không đánh bạc thì cũng chẳng phải chuyện gì lớn".

"Anh bị điên hả?"

Đồng Dao trừng mắt nhìn Tần Lâm, sắc mặt trầm xuống, tên này bị ngu hả? Thế mà vẫn dám tiến tới?

Tần Lâm nói.

"Cô có thuốc mà".

Trong mắt Đồng Dao đầy sát khí, cô đã sắp không khống chế được bản thân rồi, nếu không phải vì bố thì cô giết tên Tần đại sư này để xả cơn tức lâu rồi.

"Anh đi đi, nhân lúc tôi chưa đổi ý thì đi đi".

Tần Lâm nói.

"Ông chủ Đồng nói nếu tôi hài lòng thì tối nay có thể ngủ ở đây".

"Cút..."

Trong mắt của Đồng Dao đầy lửa giận, cuối cùng bốc lên ngùn ngụt, cô đá một cước về phía Tần Lâm, đầu nhọn của giầy cao gót phi thẳng tới.

Ánh mắt của Tần Lâm lóe lên tia lạnh, cô gái này làm thật, đúng là cọp cái mà, nói ra tay là ra tay, không thèm nói chuyện.

Tim Tần Lâm nhảy thót lên, may mà mình phản ứng nhanh, anh quay người, một tay tóm lấy mắt cá chân của Đồng Dao, một khắc kia, sắc mặt cô vô cùng đặc sắc, ánh mắt lóe lên, không rõ tâm tình.

"Thơm thật!"

Tần Lâm cười nói, bấu chặt vào đôi chân trần của Đồng Dao, cước này mà là người bình thường thì chắc đã nằm dưới đất cầu xin tha mạng lâu rồi, cho dù có tập võ mấy năm thì chắc cũng không đỡ nổi.

Có điều Tần Lâm lại nắm được lấy bắp chân ngọc ngà của Đồng Dao, lớp vải voan đen mỏng trông vô cùng gợi cảm.

Đồng Dao cũng hơi kinh ngạc, không ngờ tên này cũng có chút tài đấy? Người bình thường có mấy ai đỡ được đòn này.

Chẳng trách bố mình lại có thể để anh ở đây một mình, có vẻ như mình khinh thường tên này rồi.

Đồng Dao trầm giọng nói, đôi chân dài đẹp giơ giữa không trung, ánh mắt đầy lửa giận.

"Thả ra!"

Tần Lâm cười nói.

"Cô bảo thả là tôi phải thả à, thế thì tôi mất mặt quá? Cô còn chưa trả lời tôi đâu, chuyện của chúng ta cô muốn làm thế nào, tối nay tôi không đi đâu".

"Vậy tôi lại tặng anh thêm một cước".

Đồng Dao xoay người giữa không tung, chân còn lại đạp thẳng về phía Tần Lâm, như tia chớp vậy, hai chân phóng ra lao về phía anh.

Tần Lâm xoay người, thả mắt cá chân cô ra, hai người lùi về sau vài bước mới ổn định lại cơ thể được.

Ánh mắt của Đồng Dao không ngừng lóe lên, Tần Lâm khiến cô cảm thấy khó chịu.

Tên này chắc chắn không tầm thường.

"Rốt cuộc anh là ai? Anh muốn làm gì?"

"Đùa gì vậy, cô ra tay với tôi thật à? Tôi chết thì cô phải làm thế nào, bố cô bảo tôi đến đâu phải để làm bao cát cho cô, mà làm bạn trai cô đấy".

Tần Lâm khoanh tay ngồi xuống, ánh mắt hai người vô cùng đặc sắc.

Đồng Dao lạnh lùng nói.

"Anh đang muốn khám bệnh cho tôi phải không, muốn lừa tôi vào tròng phải không? Tôi cảnh cáo anh, tôi không có bệnh! Đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, tôi không cần anh đến khám bệnh".

Tần Lâm cười nói.

"Tôi đâu có khám bệnh, tôi đến ngắm cô mà, cô xinh lắm, rất thuận mắt".

"Thích thì anh cứ nhìn đi".

Đồng Dao lạnh lùng nói, xoay người ngồi trên sofa, nhìn về phía cửa sổ, không nói nữa, như xuất hồn đi đâu.

Tần Lâm chăm chú nhìn Đồng Dao, ánh mắt của cô vô cùng phức tạp, như dòng suối trong xanh bị phủ một lớp bụi vậy, khiến người ta không nhìn ra được bất cứ điều gì, nhưng cô ấy có vẻ đang đấu tranh nội tâm.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mặc dù mắt không biết nói chuyện, nhưng Tần Lâm có thể thấy được Đồng Dao là một người phụ nữ có tâm sự, cô gái này không đơn giản, hơn nữa cô giống như con nhím, không cho bất kỳ ai lại gần, loại lạnh lùng này xuất phát từ nội tâm của cô, cứ như núi băng vậy, không thể nào dung hòa.

Bất tri bất giác, hoàng hôn đã tàn, màn đêm buông xuống, Tần Lâm muốn tìm tòi thứ gì đó trên người cô, nhưng không thể nào tìm ra, cô thật sự không phải là bệnh nhân, chỉ là tính cách quá lạnh lùng thôi.

Tần Lâm đã nhìn đã nghe đã hỏi, nhưng vẫn không tìm được gì, vừa nãy khi giao đấu, cũng có bắt mạch nhưng không phát hiện được bệnh của Đồng Dao.



Cho dù là bệnh tâm lý thì cũng sẽ có dấu hiệu gì đó, nhưng cảm giác muốn tránh xa người khác lại vô cùng chân thật, chắc chắn không có lửa làm sao có khói.

Tần Lâm uống hai ly nước, nói chuyện với Đồng Dao mất một buổi chiều mà cũng không phát hiện được bệnh của cô nằm ở đâu, có vẻ như lần này phải xin lỗi Đồng Phương Châu rồi, không giúp được gì rồi.

Tần Lâm đứng dậy đi vệ sinh, nhưng anh vẫn cảm giác được hành động của Đồng Dao.

Mặc dù rất khẽ nhưng Tần Lâm không dám chậm chễ, vội vàng đi ra khỏi nhà vệ sinh, phát hiện ra trong phòng trống không.

Tần Lâm nhíu mày, cô gái này chạy rồi?

Tần Lâm không biết Đồng Dao rốt cuộc bị làm sao, chẳng nói chẳng giằng chạy mất, có điều người ta cũng không cần thiết nói với anh, chỉ là Tần Lâm có hơi không cam tâm, người bệnh mình khám mà chạy khỏi tay mình, nếu Đồng Dao thực sự không có bệnh, Đồng Phương Châu sao có thể tốn công tìm anh đến?

Chỉ có một khả năng, Tần Lâm chưa phát hiện ra bệnh của Đồng Dao.

Tần Lâm không cam tâm, mau chóng đuổi theo.

Bệnh nhân của anh không ai chạy được!

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement