Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1136: Hợp đồng nói miệng không tính

Chúc Linh Linh vui mừng khôn xiết, cuối cùng cô cũng đã đợi được đến ngày hôm nay, cuối cùng cô cũng có thể đáp trả hết tất cả những sự ấm ức bao lâu nay rồi.

Từ hôm nay trở đi cô phải là một người có chủ kiến, nhà họ Chúc sẽ không thể khống chế cô thêm một lần nào nữa, cô phải nắm chắc nhà họ Chúc trong tay thì mới có thể trở thành chủ nhân thật sự.

Không muốn bị người ta coi thường thì chỉ có thể làm chủ chính bản thân mình, nhà họ Chúc quá xảo quyệt, quá vô tình, cho nên Chúc Linh Linh phải dùng thủ đoạn này để bắt bọn họ khuất phục.

Hết lần này đến lần khác bị đám người đó hãm hại, chơi đùa với trái tim của cô, lần này cô phải khiến tất cả nhà họ Chúc phục tùng dưới chân cô.

Chúc Linh Linh mạnh mẽ đứng lên như một nữ vương đi đến nhà họ Chúc!

Không ai hiểu được tâm trạng của Chúc Linh Linh lúc này, cô bị ép tới bước đường này, cuộc đời này cứ bình yên thì ai muốn sống nơi đầu đường xó chợ chứ?

Nếu cuộc sống không vội vã, nếu bọn họ không vô liêm sỉ, thì cô cũng không bao giờ dùng cách này để khống chế bọn họ.

Lúc Chúc Linh Linh về nhà họ Chúc, tất cả mọi người đều đứng ở ngoài đại sảnh, khuôn mặt mỗi người đều có biểu cảm khác nhau, bây giờ là giây phút cuối cùng để họ chuẩn bị.

Người nhà họ Chúc ngơ ngác nhìn nhau, sự xuất hiện của Chúc Linh Linh là tia hy vọng của nhà họ Chúc, nhưng cũng đồng nghĩa với việc bọn họ phải khuất phục Chúc Linh Linh.

"Còn ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ mọi người bảo tôi đến xem kịch à?"

Chúc Linh Linh tỏ vẻ lạnh lùng, thần thái nghiêm túc, kỹ lưỡng, tuy là phận phụ nữ nhưng khuôn mặt cô rất kiên cường.

"Chúc Linh Linh, cô muốn chúng tôi quỳ xuống xin lỗi cũng được, nhưng ít nhất phải kéo được đầu tư cho nhà họ Chúc mới được, nếu không sao chúng tôi có thể tin cô được?"

Chúc Diệu trầm giọng.

"Ông đang mặc cả với tôi? Ông xứng sao? Đợi đến lúc tôi kéo được vốn đầu tư các người lại nuốt lời thì sao, đến lúc đó lại lật một bộ mặt khác phải không? Ông tưởng Chúc Linh Linh là kẻ ngốc sao? Bị các người lừa hết lần này đến lần khác tôi còn có thể tin các người nữa không? Đúng là nực cười, quỳ xuống cho tôi!"

Chúc Linh Linh khẽ quát, lúc này Chúc Diệu hoảng loạn, khuôn mặt cứng đơ, không biết nên làm gì.

"Còn ngây ra đấy làm gì, quỳ xuống!"

Chúc Nhị Bạch tát Chúc Diệu một cái, Chúc Diệu bị đánh cho điên đảo, trên đầu toàn sao.

Bây giờ bọn họ đã không còn đường lui nữa cho nên phải làm theo bất cứ yêu cầu gì của Chúc Linh Linh, cô là hy vọng duy nhất của nhà họ Chúc, nếu hy vọng duy nhất này cũng tan biến thì bọn họ chỉ còn nước chờ chết mà thôi.

Chúc Nhị Bạch dẫn đầu quỳ xuống trước mặt Chúc Linh Linh, mấy chục người trừ bố mẹ của Chúc Linh Linh ra thì không có ngoại lệ.

Bọn họ không cam lòng, vô cùng phẫn nộ, thậm chí cảm thấy không còn mặt mũi nào đi gặp người khác.

"Không cần phải thấy nhục đâu vì mấy người làm gì còn mặt mũi mà nhục, lúc các người sỉ nhục tôi, bắt tôi làm con cờ của các người vui lắm cơ mà, sao hôm nay không vui lên đi? Có tôi ở đây, nhà họ Chúc sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì".

Chúc Linh Linh nở nụ cười lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, Vương Vân và Chúc Dũng cũng cảm thấy nở mày nở mặt, lúc trước bọn họ coi Chúc Linh Linh giống như kẻ ngốc, bây giờ Chúc Linh Linh trả thù lại thì không ai là đối thủ của cô cả.

Một người phụ nữ có thể một tay che trời!

"Ông Hai, ông nội, đây là hợp đồng, hai người xem đi, cháu đã chuẩn bị sẵn cho hai người rồi, hợp đồng nói miệng không tính, phải ký hợp đồng đàng hoàng, cháu phải nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần của tập đoàn Chúc Thị và tất cả các công ty con thuộc quyền sở hữu của nhà họ Chúc, hơn nữa còn có quyền quyết định tuyệt đối với tất cả mọi chuyện".

Chúc Linh Linh ném hợp đồng xuống đất, Chúc Nhị Bạch và những người khác đều ngây ngốc.

Chúc Nhị Bạch và Chúc Tam Đao ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ định chờ Chúc Linh Linh đến xong nói miệng với Chúc Linh Linh là được, như vậy đến lúc nuốt lời cũng đơn giản hơn.

Quyền lợi chắc chắn phải nắm trong tay phần lớn hơn mới có thể sống yên ổn ở nhà họ Chúc được, nhưng không ngờ Chúc Linh Linh lại suy nghĩ chu đáo như vậy, còn làm cả hợp đồng hẳn hoi, đây chẳng phải là ván đã đóng thuyền sao?

Kế hoạch ban đầu của bọn họ cũng tan thành mây khói, đúng là bất lực.

Chúc Nhị Bạch cắn răng, nhặt bản hợp đồng lên, đang định đứng dậy thì Chúc Linh Linh nói.

"Quỳ xuống đấy không phải dễ ký hơn sao? Mỗi người đều phải ký tên lăn tay, tôi không muốn đến lúc có ai đó lại gây sự với tôi".

Chúc Linh Linh đứng thẳng, dõng dạc nói.

Để đảm bảo không có bất cứ sơ hở nào cô buộc phải làm như vậy.

Tất cả người nhà họ Chúc đều ngây ngốc cũng không thể phản bác lại.

Hơn nữa không chỉ có Chúc Nhị Bạch mà mỗi người trong nhà họ Chúc đều cảm thấy vô cùng nhục nhã, dám bắt bọn họ quỳ để ký.

Thiên đạo luân hồi, trời xanh có mắt sẽ không tha cho bất cứ ai?

Đây cũng là báo ứng mà thôi!

Chúc Nhị Bạch nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm u, run rẩy lôi cây bút từ trong túi ra, ký tên rồi lăn tay trên bản hợp đồng.

Sau đó, mọi người nhà họ Chúc đều làm theo như vậy.

Trong lòng Chúc Nhị Bạch vô cùng khó chịu, nhưng vì gia tộc, vì sự phồn vinh sau này, ông ta không có sự lựa chọn khác.

Thấy tất cả mọi người đã ký tên lăn tay xong, Chúc Linh Linh lấy lại bản hợp đồng, chắp tay đằng sau, vẻ mặt trầm tĩnh.

"Sao mọi người vẫn quỳ vậy? Quỳ lâu như vậy chắc chân mỏi hết rồi, mau đứng dậy đi".

Chúc Linh Linh cười nói.

Không phải cô bảo bọn họ quỳ xuống đất ký thì sẽ tốt hơn sao? Sao bây giờ lại giả vờ làm người tốt thế?

Người nhà họ Chúc không ngừng than vãn, nhưng ai bảo bọn họ không có năng lực bằng người ta chứ.

"Bây giờ cháu có thể giúp nhà họ Chúc khôi phục lại trạng thái trước kia được chưa? Nhà họ Chúc đang đợi cháu đó, Linh Linh".

Chúc Nhị Bạch trầm giọng nói.

"Được rồi, Chúc Thị Y Mỹ phá sản rồi thì nhập vào Y dược Văn Hòa đi, sau này không còn Chúc Thị Y Mỹ nữa, tôi lại làm chủ tịch Y dược Văn Hòa một lần nữa, còn về bên chủ tịch Mạnh tôi sẽ xử lý sau".

Chúc Linh Linh nói.

"Cái gì, không thể làm thế được, Chúc Thị Y Mỹ là tâm huyết mấy chục năm của chúng tôi".

Chúc Phi hét lên.

"Mẹ kiếp, im mồm!"

Chúc Nhị Bạch tức giận nhìn Chúc Phi, sao ông ta không biết chứ? Nhưng nếu không có Chúc Linh Linh thì đừng nói là Chúc Thị Y Mỹ, đến bọn họ cũng phải ra đường ở mất.



Bây giờ cho dù phải chịu bao nhiêu lời trách mắng cũng phải nuốt vào.

Lúc trước Chúc Linh Linh cũng phải chịu cảnh như vậy còn gì? Một mình cô đối mặt với trăm nghìn toan tính của nhà họ Chúc, từng bước rơi xuống vực sâu, bây giờ nhà họ Chúc đã sụp đổ nên phải mời cô về, lần này Chúc Linh Linh sẽ không để lại bất cứ con đường lui nào cho bọn họ.

Người không vì mình trời tru đất diệt!

Nhà họ Chúc cuối cùng cũng không còn tỏ ra khinh thường nữa, Chúc Nhị Bạch cũng khuất phục rồi chứ đừng nói đến bọn họ.

Vì sự phát triển của nhà họ Chúc bọn họ còn có thể làm gì khác chứ.

Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm đều hối hận, bây giờ bọn họ không còn mặt mũi nào đối diện với Chúc Linh Linh, cũng không còn là người có địa vị cao trong nhà, ông ta muốn vinh quang trở về quê hương, nhận tổ tiên, nhưng suýt nữa thì phá hoại nhà họ Chúc, còn đối với Chúc Tam Đao đây giống như một chuyến tàu qua núi vậy, khiến cho tâm trạng của ông ta rất phức tạp.

Chúc Linh Linh cầm lấy hợp đồng rồi rời đi, người nhà họ Chúc cũng chán nản, chỉ có thể im lặng chờ đợi.

Chúc Linh Linh gọi điện thoại cho Mạnh Văn Cương, định bàn bạc với chủ tịch Mạnh nhưng chủ tịch Mạnh đã gửi luôn hợp đồng trước đây cho cô, không một chút chần chừ nào. Còn nói người nắm quyền thật sự của công ty ông ấy là tiểu sư huynh.

Còn lúc này Tần Lâm đang nhanh chóng đến dinh thự Ngô Đồng ở khu ngoại ô phía bắc.

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement