Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1140: Làm mai

“Em ba về rồi!”

Sau khi Trần Linh nhìn thấy Trần Khả Nhi quay về, cô ta lập tức chào hỏi vọng ra từ trong sân.

“Khả Nhi, em về đúng lúc quá, đúng là nói Tào Tháo là Tào Tháo đến mà”.

Vương Đại Đông vẫy tay chào Trần Khả Nhi, cô em vợ xinh thế này ai mà chẳng thích, cho dù không ăn được nhưng ngắm thôi cũng đủ rồi.

“Con rể cũng đến rồi à, mau mau lại đây ngồi đi, chúng ta cũng vừa mới ăn thôi”.

Trần Nham Thạch nhìn thấy Tần Lâm liền đứng dậy chào hỏi.

Trần Nham Thạch biết rất rõ thực lực của Tần Lâm, nếu không thì ông ta cũng sẽ không cung kính với anh như vậy làm gì.

Vương Đại Đông và Trần Linh tỏ ra khá khó chịu, Trần Linh luôn nhớ lúc đầu chỉ vì một câu nói của Tần Lâm mà cô ta đã bị bố mình tát, cô ta vẫn luôn ghim chuyện này trong lòng.

“Mọi người cứ ăn đi, con cảm thấy không có khẩu vị, không muốn ăn”.

Trần Khả Nhi lắc đầu.

“Sao em lại về cùng anh ta thế? Em bao nhiêu tuổi rồi, con gái con lứa không biết tránh hiềm nghi à? Anh ta là anh rể của em đấy, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì người ta còn tưởng em và anh rể tương lai có gì mờ ám đó”.

Trần Linh nói với vẻ mập mờ, khóe miệng cong lên, tỏ ra khinh thường.

“Chị hai, chị nói kiểu gì thế, Tần Lâm là anh rể của em, bộ không phải cũng là anh rể của chị à? Không biết lớn nhỏ gì cả, chị lại còn muốn dạy dỗ em, đương nhiên em và anh rể không có chuyện gì rồi, cây ngay không sợ chết đứng, người ngoài còn chưa nói gì thì chị đã như vậy rồi”.

Trần Khả Nhi nhíu mày, trầm giọng nói, hôm nay tâm trạng cô không được tốt, bây giờ lại còn bị chị hai quở trách, đương nhiên sẽ cảm thấy không cam tâm.

“Bố xem con nhỏ này đi, nói mới mấy câu mà nó đã không ưng rồi, bố mau quản nó chặt hơn đi, nếu không sau này ai lấy phải nó thì chắc sẽ không chịu nổi mất”.

Trần Linh cười khẩy nói.

“Thôi được rồi, hai đứa bớt nói mấy câu đi”.

Trần Nham Thạch nói.

“Con rể mau ngồi xuống đi”.

Trần Nham Thạch kéo tay Tần Lâm ngồi xuống.

“Cháu cũng tình cờ gặp Khả Nhi thôi, vậy nên mới đưa cô ấy về đây, dù sao trời cũng đã tối rồi, không thể để cô ấy về một mình được”.

Tần Lâm nói.

“Trần Linh, còn không mau xin lỗi anh rể đi”.

Trần Nham Thạch trừng mắt lườm Trần Linh.

“Anh ta vẫn còn chưa chính thức trở thành anh rể đâu, không có cửa với chị cả nên bây giờ lại bám theo em ba, ai biết được sẽ có chuyện gì chứ”.

Trần Linh cười khẩy nói, cô ta luôn cảm thấy thù địch Tần Lâm, chẳng phải lúc đầu cũng là vì anh nên bản thân mới bị đánh sao?

“Con con con, con nhỏ này, muốn làm bố tức chết hay gì”.

Trần Nham Thạch cười khổ.

“Con rể à, đừng tính toán với nó làm gì, đều là do bác chiều hư cả, chúng ta cùng nhau ăn đi nào”.

“Mọi người ăn đi, con vào nhà trước đây”.

Trần Khả Nhi nói.

“Ngồi xuống!”

Trần Nham Thạch tức giận quát.

“Không biết lớn biết nhỏ gì hả, con có biết hôm nay vợ chồng chị hai đến đây làm gì không? Tụi nó đến giúp xử lý chuyện của con đấy”.

“Con thì có chuyện gì?”

Trần Khả Nhi nói.

“Con bao nhiêu tuổi rồi, trong lòng vẫn chưa có tính toán gì sao? Bây giờ cũng tốt nghiệp xong xuôi hết cả, sắp hai lăm đến nơi rồi, con gái mà qua hai lăm thì khó mà kiếm được đối tượng lắm, bây giờ cứ tranh thủ đi, anh rể sẽ tìm giúp con một người tốt, chỉ có như vậy thì bố mới an tâm được”.

Trần Nham Thạch nói.

“Con mới bao tuổi đâu chứ? Bố gấp gáp quá rồi đấy, chị hai cũng đã kết hôn rồi mà, chị cả cũng có anh rể rồi, bố không cần lo nhiều đến vậy đâu”.

Trần Khả Nhi cong môi nói.

Vậy ra hôm nay vợ chồng chị hai đến đây là để làm mai cho mình à?

“Vớ vẩn! Bố là bố con, bố không lo cho con thì lo cho ai? Chuyện này bố đã quyết định rồi, con nhất định phải đi, nếu như con không chịu đi thì đừng làm con của bố nữa”.

Khuôn mặt nghiêm nghị của Trần Nham Thạch trở nên tức giận, Trần Khả Nhi không thể làm gì cả, nhưng cô là một đứa con rất hiếu thảo, nếu như lúc này bảo cô cãi lại bố thì thật không thể được.

“Đúng thế, Khả Nhi, em còn chưa gặp Vương thiếu gia mà đã từ chối rồi à, cũng độc đoán quá rồi đó?”

Trần Linh cười nhạo.

“Chẳng qua em là em chị thôi, con nhỏ chết tiệt này, nếu đổi lại người khác thì em nghĩ chị sẽ quan tâm đến chuyện này à? Em là em gái ruột của chị, chẳng lẽ chị lại đẩy em xuống hố lửa sao? Vương thiếu gia là ai chứ, lại con trai cả của tập đoàn Cần Vương ở tỉnh lỵ đấy, được sinh ra ở thành phố nức tiếng cả nước, Vương thiếu gia và anh rể của em từ nhỏ đã chơi thân với nhau, nếu không thì chuyện này cũng sẽ không đến lượt chúng ta đâu, anh rể của em phải dốc sức lắm mới có thể mời Vương thiếu gia đấy, em đừng có mà không biết điều”.

Trần Linh trợn tròn mắt nhìn Trần Khả Nhi.

“Đúng vậy, Khả Nhi, con đừng có mà không hiểu chuyện, chị hai đã vì con mà hao tâm tổn sức, con nghĩ xem việc như thế này có thể đến tay người khác được không? Cái này gọi là gần quan được ban lộc, con rể thấy có đúng không nào”.

Trần Nham Thạch nhìn về phía Tần Lâm.

Tần Lâm cạn lời, tốt nhất là không nên mở miệng thì hơn.

“Anh nói cho em biết, Vương thiếu gia này không phải người tầm thường đâu, càng không phải là kiểu thiếu gia nhơn nhởn ngoài kia, em biết cái gì là tài sản hàng chục tỷ không? Có rất nhiều khu nhà ở tỉnh lỵ chúng ta đều do gia đình họ phát triển, hơn nữa còn nằm trong top 10 gia đình giàu nhất tỉnh lỵ, em biết có bao nhiêu cô gái muốn dập đầu quỳ gối để ở cạnh người ta không? Anh đã liên lạc với Vương thiếu gia, nào là cầu xin rồi còn đưa ảnh của em cho người ta xem, cậu ấy nói cậu ấy rất thích em, hai người có đà rồi đấy, em hiểu không hả?”

Vương Đại Đông nói với vẻ hưng phấn.

“Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời, nếu như bỏ lỡ thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu, để anh nói cho em biết, Vương thiếu gia này là một người siêu giàu, thậm chí có nhiều cô gái con nhà quyền quý khác cũng muốn hẹn hò với Vương thiếu gia, người đàn ông như vậy thật đúng là con rể quý mà, cái đó gọi là muốn mà cũng chẳng có được, nhà họ Trần chúng ta coi như cũng có người làm lớn rồi, anh nói cho em nghe, Vương thiếu gia thật sự thích em đấy, chuyện này gần như chắc cú luôn rồi, em tin anh đi, thực lực của Vương thiếu gia không ai có thể bì kịp, em đừng có mà bỏ lỡ, còn đã lỡ rồi thì không quay đầu được đâu”.



Vương Đại Đông khen Vương thiếu gia nức nở, nhưng tập đoàn Cần Vương này lại là nơi có tiếng ở tỉnh lỵ, đương nhiên Trần Khả Nhi cũng biết điều này, con trai cả của nhà họ Vương vốn là cậu ấm nhà giàu, điều này chắc không cần phải nói đâu nhỉ.

“Nếu nói theo cách khác, chỉ cần có thể gả vào được nhà giàu thì sau này nhà họ Trần sẽ một bước lên mây, coi như em sống cũng thoải mái, trở thành phú bà, em sẽ là người đứng đầu trong mấy quý bà ở tỉnh lỵ này, đến lúc đó chị cũng không thể nào so với em được nữa, em ba à, em suy nghĩ kĩ đi, đây là cơ hội để một bước thành Phượng Hoàng đấy, người ta cầu còn không được, em có biết anh rể đã phải tốn bao nhiêu công sức mới bàn được chuyện này với Vương thiếu gia không, em phải nắm chắc cơ hội đấy”.

Trần Linh cười nói.

Ánh mắt Trần Nham Thạch sáng như sao, con gái có thể gả vào nhà họ Vương thì sẽ là một bước lên mây.

“Vương thiếu gia đã nói thích con rồi, vậy thì mau trang điểm xinh đẹp vào, nếu như có thể lọt vào mắt xanh của Vương thiếu gia thì con sẽ trở thành thiếu phu nhân đấy, đến lúc đó không ai có thể bì với con được nữa, ha ha ha. Số của con nhỏ này may mắn thật đấy. Sau này trở thành thiếu phu nhân rồi thì đừng quên công của vợ chồng chị hai con đó, hai đứa nó đã cố gắng hết sức để tạo điều kiện cho con, bây giờ thì chỉ dựa vào mỗi con thôi. Nhưng mà bố nghĩ con gái bố cũng không tệ đâu nhỉ, cho dù có là Ngọc Hoàng đại đế thì cũng sẽ thích con thôi”.

Trần Nham Thạch vui mừng khôn xiết, không ai hiểu rõ thực lực của nhà họ Vương hơn ông ta, tập đoàn Cần Vương là một trong những tập đoàn hàng đầu ở tỉnh lỵ, ai lại không muốn được gả vào đó chứ?

Tiền tiêu mấy đời không hết, con cái vừa sinh ra đã là vương công quý tộc, không ai có thể so sánh nổi, đây chính là lý do khiến vô số phụ nữ đổ xô đi lấy chồng giàu, không chỉ vì bản thân mà còn cho cả gia tộc và con cái, đây gọi là cả họ được nhờ.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement